Động tác cúi đầu của Giang Thanh Hải khiến người xung quanh lần nữa cảm thấy run sợ.
Ông lớn cao ngạo xa cách như Giang Thanh Hải sao lại cung kính trước mặt Tô Duệ Hân thế?
Anh Lăng phía sau này, lớn mạnh cỡ nào chứ?
Đám người Tô Thần, bà cụ Tô, Tô Toàn, Hàn Đông đều cảm thấy rợn tóc gáy không nói nên lời.
Bọn họ mơ hồ cảm giác được, lần này nhà họ Tô có lẽ thật sự đã bỏ lỡ một cơ hội cực tốt rồi.
Làm sai chuyện, đứng sai đội, chọn sai người.
Phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ.
Từ đầu đến cuối trong lòng bà cụ Tô luôn thấp thỏm không yên, cậu Lăng thần bí khó lường kia giống như ma quỷ không ai biết, từ đầu đến cuối cứ quanh quẩn không dứt trong đầu bà cụ Tô.
Lẽ nào mình thật sự sai rồi sao? Lẽ nào cậu Lăng này thật sự có thể nghịch thiên sao?
Không, không thể nào.
Mình đúng mà.
Liễu Oanh hết lần này đến lần khác kiên định với quyết sách của mình.
Tô Duệ Hân sống sót sau tai nạn, giống như nhặt được cái mạng mới, cả người đều cảm thấy không chân thật.
Một hồi lâu sau, Tô Duệ Hân mới bình tĩnh lại, cảm kích nói: “Cảm ơn ông Giang Thanh Hải, cũng nhờ ông thay tôi cảm ơn anh Lăng”.
Giang Thanh Hải đáp: “Cô Tô không trách tội tôi đến trễ là đã ban ơn cho tôi rồi. Mời”.
Tô Duệ Hân hơi khom người, sau đó theo Giang Thanh Hải rời khỏi nhà họ Tô.
Đường Nghiêu muốn ngăn cản mấy lần, nhưng bị Giang Trọng cản đường, cuối cùng cũng không dám bước lên.
Đường Xuyên Bách giận sôi máu, cắn răng nói: “Giang Thanh Hải, ông đang công khai đối địch với nhà họ Đường của tôi đấy. Cho dù có cậu Lăng bảo vệ ông, ông tuyệt đối cũng sẽ không có kết cục tốt, nhà họ Giang của ông có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ của nhà họ Đường tôi sao?”
Giang Thanh Hải thản nhiên nói: “Chuyện tương lai cũng không ai biết, nhưng nếu Giang Thanh Hải tôi đã chọn đi theo cậu Lăng thì tôi sẽ không làm trái ý chí của cậu Lăng”.
Đường đường là một gia chủ của gia tộc lớn, công khai nói ra câu đi theo anh Lăng như vậy.
Chẳng phải khiến người ta kinh ngạc sao?
Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Theo sai người, nhà họ Giang của ông muôn đời muôn kiếp không trở mình được đâu”.
Giang Thanh Hải nói: “Cho dù muôn đời muôn kiếp không trở mình được thì cũng là lựa chọn của Giang Thanh Hải tôi. Hơn nữa, các người ai mà không biết năng lực của cậu Lăng, quá cố chấp tự đại cũng không phải chuyện tốt”.
Đường Xuyên Bách cắn răng: “Được, được. Đợi tôi sắp xếp ổn thỏa chuyện nội bộ nhà họ Đường, gia tộc đầu tiên mà nhà họ Đường tôi sẽ tiêu diệt chính là nhà họ Giang của ông. Tiêu diệt nhà họ Giang là chuyện lớn đầu tiên sau khi nhà họ Đường tôi chỉnh đốn lại từ đầu. Vừa hay giẫm đạp nhà họ Giang của ông, để người đời nhìn rõ thủ đoạn và uy nghiêm của nhà họ Đường tôi. Giang Thanh Hải, ông rửa cổ sạch sẽ, đợi mà chịu đựng lửa giận ngút trời của nhà họ Đường tôi đi”.
Vẻ mặt của Giang Thanh Hải vẫn như thường, bình lặng như nước: “Tôi đợi ngày đó”.
Nói xong, Giang Thanh Hải quay đầu sang liếc nhìn bà cụ Tô, lắc đầu nói: “Bà cụ Tô à, nhà họ Tô các người từ nay không còn liên quan đến cô Tô nữa. Cậu Lăng bảo tôi chuyển đến bà một câu: Chuyện đã làm hôm nay, tự giải quyết ổn thỏa”.
Giang Thanh Hải xoay người theo Tô Duệ Hân bước từng bước rời khỏi đại sảnh.
Lúc đi đến cửa đại sảnh, đột nhiên Tô Duệ Hân dừng lại, cơ thể hơi run rẩy.
Một lát sau, cô quay người lại, nhìn đám người nhà họ Tô đang đứng trong đại sảnh.
Mỗi một người cô đều nhìn rất kỹ càng.
Mỗi lần nhìn một người, trong đầu Tô Duệ Hân sẽ nhớ lại chuyện đã qua.
Từng cảnh tượng lúc còn nhỏ, lúc tuổi trẻ thanh xuân, những chuyện đã xảy ra với tất cả thành viên nhà họ Tô đan xen vào nhau.
Vô số hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu.
“Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Nơi này là nơi tôi từng vất vả chịu trăm ngàn cay đắng vẫn muốn quay về, mấy người là những người mà tôi từng rất muốn gần gũi. Bao nhiêu năm nay, tôi đều khát khao các người có thể công nhận tôi, chấp nhận tôi, coi tôi như một thành viên trong gia đình thật sự”.
Tô Duệ Hân trải qua biến đổi lớn trước đó, cả người dường như đã trưởng thành rất nhiều trong nháy mắt.
Suy nghĩ, tầm nhìn, phong thái đều có biến đổi.
“Nhưng các người từ chối tôi, lợi dụng tôi hết lần này đến lần khác. Mỗi khi tôi cho rằng các người công nhận tôi thì chẳng bao lâu các người lại đẩy tôi ra, thậm chí còn không tiếc mà giẫm tôi dưới chân. Hôm nay rời đi, tôi thật sự không muốn, lòng đau như cắt”.
Nói đến đây tâm trạng của Tô Duệ Hân rất kích động, giọng nói rất đau thương, đôi mắt nóng ran, nước mắt giàn giụa.
“Nhưng tôi là một người sống sờ sờ. Tôi cũng có chuyện tôi muốn làm, cũng có ước mơ muốn theo đuổi. Tôi cũng có người tôi muốn bảo vệ. Hôm nay rời đi, giữa Tô Duệ Hân tôi và nhà họ Tô không còn liên quan gì nữa. Mong các người bảo trọng, mong nhà họ Tô các người như mặt trời ban trưa, chúc bà nội được như ý nguyện”.
Nói xong, Tô Duệ Hân quỳ xuống đất trước đại sảnh, cúi lạy ba lần.
Xong tất cả mọi thứ, Tô Duệ Hân đứng dậy, hờ hững xoay người bỏ đi.
Đám người nhà họ Tô đều nhìn theo bóng dáng này dần dần rời khỏi nhà họ Tô.
Bóng dáng đó tiêu điều, bi thương, thê lương và cô đơn không nơi nương tựa.
Trong lòng của đám người nhà họ Tô dường như đều bị thứ nào đó đâm vào đau nhói.
Chỉ là không ai giữ lại cô gái này.
Bà cụ Tô lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái thứ yêu tinh hại người như các người cút cho tôi. Cút càng xa càng tốt, Tô Duệ Hân tôi nói cho cô biết, tất cả mọi thứ của cô đều là nhà họ Tô bố thí. Rời khỏi nhà họ Tô thì cô chẳng là gì cả, cuộc đời sau này cô chẳng làm nên trò trống gì, tương lai có lăn lộn cực khổ bên ngoài, cho dù cô quỳ xuống cầu xin tôi thu nhận cô lại, tôi cũng sẽ không cho cô thêm cơ hội nữa đâu”.
Tô Thần cũng nói: “Tô Duệ Hân, hôm nay cô rời khỏi nhà họ Tô, từ nay về sau cuộc đời của cô đều sẽ dừng ở thung lũng, sống cũng không bằng heo chó”.
Cơ thể Tô Duệ Hân run bần bật.
Nhà họ Tô ghét bỏ mình như vậy sao?
Lẽ nào trước mặt nhà họ Tô, mình vẫn luôn là một đồ ăn hại thôi sao?
Lẽ nào nhà họ Tô không ưa mình đến vậy à?
Lẽ nào nhà họ Tô vẫn luôn cho rằng mình không thể tự lực cánh sinh ư?
Không!
Không!
“A!”
Tô Duệ Hân cũng không kiềm được đau thương và tuyệt vọng trong lòng, đột nhiên cả người ngửa lên gào to một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu.
Cô từ từ ngã xuống đất, rồi ngất lịm đi.
“Con gái!”