Ưng Nhãn cười lạnh mà đi đến trước căn phòng đen: “Tìm ông đây có việc gì?”
Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng cầu xin: “Anh Ưng à, chúng tôi nghĩ thông suốt rồi, sau này chúng tôi sẽ đi theo anh”
“Anh nói rất đúng, anh chính là quý nhân của chúng tôi, chúng tôi phải biết ơn anh”
“Đúng vậy, nếu không ngờ anh thì cha mẹ tôi đã chết vì bệnh sớm rồi. Hơn nữa, nếu không có anh thì hai người chúng tôi cũng không thể đi được đến bước này.
“Sau này bọn tôi sẽ nghe lời anh, gì cũng nghe lời anh hết”
Ưng Nhãn cười lạnh: “Hừ, xem như là các người thức thời.
Sớm như thế này thì có phải là xong rồi không, còn phải đánh một trận mới chịu cơ.”
“Người đâu, chuẩn bị đưa Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng lên đây cho tôi.”
Mấy người đội viên tay chân cuống cuồng mà kéo Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đến.
Ở trong căn phòng đen một đêm, hai người đã tiều tụy đi rất nhiều, giống như trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi.
Ánh mắt họ nhìn Ưng Nhãn vẫn tràn đầy căm thù, nhưng mà cuối cùng hai người vẫn đành kiềm chế cảm xúc, giữ một nụ cười tươi trên môi.
“Anh Ưng à, anh có gì dặn dò thì cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo anh”
Ưng Nhãn nói: “Nghe ông đây làm gì, phải nghe anh Đại Đầu. Giờ anh Đại Đầu mới là đội trưởng của các người”
“Vâng, vâng”
Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng nhìn về phía Đại Đầu.
Đầu To nói: “Được rồi, mọi người đều đi thu thập Linh Thủy đi. Thu thập được nhiều thì mới có cơm ăn, thu thập được ít thì chỉ có thể nhịn đói trừ bữa.”
Sau khi nói xong, tất cả mọi người đều ba chân bốn cảng, vội vội vàng vàng đi thu thập Linh Thủy.
Số lượng Linh Thủy có hạn, nếu chậm tay chậm chân thì sẽ bị người khác cướp đi mất, như thế thì bọn họ sẽ lại phải nhịn đói qua ngày.
Ưng Nhãn gọi ba người Diệp Huyền Tân, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đang chuẩn bị rời đi ở lại: “Ba người bọn ngươi mau qua đây”
Ba người Diệp Huyền Tân liền đi tới: “Có chuyện gì không am Ưng Nhãn vung tay ném cho ba người bọn họ một cái bình sứ nhỏ: “Cầm lấy, tìm thấy Linh Thủy thì bỏ vào trong cái bình sứ này”
“Ừ”
Ưng Nhãn tiếp tục nói: “Các người là do tôi dắt tới đây, những gì kiếm được trong vòng một tháng này, đều phải chia cho tôi một nửa, biết không hả?”
“Tại sao chứ?” Diệp Huyền Tân thắc mắc hỏi.
Ưng Nhãn cười khẩy: “Anh hỏi tại sao à? Đây chính là quy tặc.
Nghe thấy thế, Diệp Huyền Tân cũng không nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Dù sao, Ưng Nhãn cũng sẽ chết trong vòng hai ngày nữa, nên không cần để tâm quá nhiều đến lời nói của anh ta.
Diệp Huyền Tân liền rời đi cùng với Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng.
Họ vừa đi chưa được bao xa, thì có mấy người đội viên đã quay trở về, những người này lén lén lút lút đi lại gần thi thể của Sói Đói.
Đầu To đã mắng mấy người này một câu: “Đứng lại đó, các người sao lại quay trở về rồi?”
Mấy người đội viên này nhìn về phía Đầu To và nở một nụ cười gượng gạo: “Hì hì, anh Đầu To à, bình thường quan hệ giữa chúng tôi và Sói Đói cũng không tệ lắm, nên không nỡ nhìn thấy anh ta phải phơi thây ngoài đồng, vì vậy mới muốn đem anh ta đi chôn cất.”
Đầu To lạnh lùng nói: “Này, chẳng lẽ tôi lại không biết trong bụng mấy người đang suy tính chuyện gì hay sao?”
Mấy người iên này lại càng ngượng nghịu hơn trước, bọn họ bèn dùng ánh mắt van xin nhìn Đầu To.
Đầu To đành nói: “Được rồi, đem người đi đi. Nhớ kỹ, các người đang nợ tôi một giọt Linh Thủy”