“Biết rồi, biết rồi!”
Mấy người đội viên này nhanh chóng nhấc thi thể của Sói Đói lên và khiêng đi.
Ưng Nhãn nhìn thấy rõ ràng, một trong số những người đội viên này khi nhìn vào thi thể của Sói Đói, miệng đã không ngừng thèm thuồng đến mức nhỏ dãi.
Anh ta không khỏi bị rùng mình mấy cái, ngay cả khi không cần dùng não để suy nghĩ thì cũng biết rằng mấy người đội viên này đang muốn phanh thây của Sói Đói ra để làm thức ăn.
Bây giờ môi trường sống trên hòn đảo Thần Chủ này không phải là đang vô cùng khổ cực, thiếu thốn đủ bề sao?
Thế nên mới xảy ra tình trạng người ăn thịt người.
Ái chà, xem ra sau này phải đem nhiều người hơn nữa tới đảo Thần Chủ này để làm thuộc hạ dưới trướng của mình rồi.
Nếu không, chỉ dựa vào sức lực của một người để đi tìm kiếm Linh Thủy, thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chết đói và trở thành bữa ăn cho kẻ khác.
Ở bên này, Diệp Huyền Tân mới đi không được bao lâu thì Lý Nghĩa Chính đã hỏi: “Anh Diệp, khi nào thì anh định sẽ thủ tiêu Ưng Nhãn, trả thù cho chúng tôi”
Diệp Huyền Tân đáp lại: “Tên Ưng Nhãn này vẫn có ích đối với tôi, tôi tạm thời sẽ không lấy cái mạng quèn của anh ta”
“Đợi đến khi anh ta không còn tác dụng với tôi nữa, tôi sẽ đích thân kết liễu mạng sống của anh ta”
Lý Nghĩa Hồng nói: “Được, chúng tôi đều nghe theo lời của anh” . Truyện Dị Giới
Diệp Huyền Tân đột nhiên dừng bước, không đi tiếp, sau đó dùng một giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: “Đừng có trốn nữa, mau ra đi”
Vẻ mặt của Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng liền lập tức căng thẳng: “Chúng ta đã bị kẻ khác theo dõi sao?”
Hai người lập tức xoay người, nhìn về phía sau: “Là ai?
Mau bước ra đây!”
“Đừng trốn nữa, chúng tôi đã phát hiện ra cô rồi”
Trong bụi cỏ phía sau có một bóng người bước ra, đó chính là người phụ nữ đã mang thai trong quân đội.
Lý Nghĩa Chính không hiểu liền hỏi: “Là cô à? Cô theo dõi chúng tôi để làm gì?”
Người phụ nữ đang mang thai này liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh của Diệp Huyền Tân và nói: “Tôi là người hầu của chủ nhân, đương nhiên là phải đi theo chủ nhân rồi”
Diệp Huyền Tân liền nói: “Cô hãy dập tắt ý nghĩ này đi, tôi sẽ không làm chủ nhân của cô đâu, xin cô đừng có tiếp tục đi theo chúng tôi nữa.”
“Chúng ta đi”
Thật không ngờ người phụ nữ mang thai vẫn cứ tiếp tục đi theo Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn người phụ nữ mang thai: “Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi đúng không?”
Người phụ nữ mang thai này đã bị ánh mắt của Diệp Huyền Tân dọa cho hơi sợ hãi.
Tuy nhiên, cô ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Chủ nhân, tôi đã nhận định là anh rồi, thì cho dù anh có đuổi tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không đi đâu.”
“Anh có thể không coi tôi là người hầu của anh, nhưng mà tôi vãn sẽ luôn đi theo anh, vì anh mà làm bất cứ điều gì, thậm chí vì anh mà đi vào chỗ chết”
Trước đó Diệp Huyền Tân đã giúp cô ta thoát ra ngoài, khi mà anh huấn luyện Sói Đói và Lão Tôn, cô ta đã cảm nhận được ở trên người của Diệp Huyền Tân có một cảm giác an †oàn mà trước nay chưa từng có.
Cảm nhận mạnh mẽ của giác quan thứ sáu đã nói với cô †a, phải đi theo Diệp Huyền Tân, anh chắc chắn có thể bảo vệ được sự an toàn của cô ta.
Vì vậy, cô ta mới liều chết mà liên tục đi theo Diệp Huyền Tân.
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đang nhìn về phía Diệp Huyền Tân và hỏi ý kiến của anh.
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Được, cho cô một cơ hội.