Lão Tôn đang đau đớn kêu la, làm gì có tâm tình mà trả lời Đại Đầu chứ.
Anh ta chỉ ôm lấy đầu mà lăn lộn trên đất.
Đại Đầu chỉ đành nhìn về phía Diệp Huyền Tân: “Tên mới đến, an không định giải thích gì với tôi sao?”
Diệp Huyền Tân: “Giải thích cái gì?”
Đại Đầu: “Sao Sói Đói lại chết bên cạnh cậu? Sao Lão Tôn cũng bị thương rồi?”
Diệp Huyền Tân nói: “Họ muốn dùng đá đập chết tôi, nhưng mà không cẩn thận trượt chân nên té ngã xuống đất”
“Trùng hợp chính là đầu họ lại đập vào tảng đá họ mang đến, thế nên một chết một bị thương”
“Đây là họ tự làm tự chịu, chẳng liên quan đến ai hết”
“Phải không?”
Đại Đầu khó tin được lý do này của Diệp Huyền Tân.
Nhưng mà nhìn vào cảnh tượng trước mắt, anh ta lại không thể tìm thấy được chút sơ hở này.
Hay là tên mới đến này nói thật?
Vãi thật, Sói Đói và Lão Tôn thực sự là hai tên vô dụng mà, chút chuyện này mà cũng không làm cho xong được.
Đại Đầu đi đến, giơ chân giẫm lên người Lão Tôn, Lão Tôn không thể lăn lộn được nữa.
Đại Đầu nói: “Nói với ông đây đi, rốt cuộc là có chuyện gì!” . Tìm truyện hay tại -- T R Ù M t r u у ệ n . мe --
Lão Tôn ấp úng nói: “Chúng tôi… chúng t: Đại Đầu tức giận nói: “Bọn mày cái rắm ấy, nói rõ cho ông đây nghe, con mẹ nó cùng nói năng ấp ứng nữa thì ông đây đánh chết mày!”
Đại Đầu muốn biết có phải là Diệp Huyền Tân ám toán hai người hay không.
Nếu như thực sự là như vậy, vậy thì tên mới đến này quá kinh khủng rồi, thực sự là vô cùng đe dọa đến an toàn của anh ta.
Cho dù anh ta phải trả giá bao nhiêu thì cũng phải giết chết đối phương.
Lão Tôn nói: “Tôi nói thật, tôi nói thật, tôi là Sói Đói có chút lạnh, vì thế muốn kiếm vài tảng đá để làm lò sưởi. Nhưng không ngờ vừa bước được một bước thì đã bị trượt, không cẩn thận té ngã xuống đất. Đầu Sói Đói đập trúng tảng đã kia, hôm mê ngay lập tức.
Đại Đầu nghi ngờ hỏi: “Thật sao? Trùng hợp thế sao?”
Lão Tôn gật đầu: “Đúng vậy, chính là trùng hợp như vậy đấy”
Cuối cùng trái tim đang treo lên họng của Đại Đầu cũng được hạ xuống.
Hóa ra là tai nạn thật, cũng không phải là Diệp Huyền Tân giở trò.
Mình đã nói rồi mà, làm sao mà tên mới đến này có cái bản lĩnh ấy.
Vốn dĩ Diệp Huyền Tân không tự tay giết chết hai người, chính là lo lắng sẽ làm cho Đại Đầu ghi thù.
Đại Đầu nói: “Được rồi, con mẹ nó ngủ hết đi. Ai còn dám làm phiền ông đây nghỉ ngơi nữa thì ông đây giết chết các người!”
Toàn bộ đội viên điềm nhiên như không có gì mà ngủ tiếp.
Lão Tôn đối một nắm tro vàng, phủ lên miệng vết thương, sau khi cầm máu qua loa thì cũng đi ngủ.
Còn thi thể của Sói Đói thì chẳng có ai thèm để ý đến.
Sáng sớm, đội viên lần lượt tỉnh giấc khỏi giấc ngủ sâu.
Đêm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện này thực sự là có ảnh hưởng rất nhỏ đến giấc ngủ của mọi người.
Đại Đầu vừa định ra lệnh mọi người làm việc, đột nhiên tiếng của Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng phát ra khỏi căn phòng đen.
“Anh Ưng, anh Ưng, cứu mạng với.”