Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 835: 835: Làm Diễn Viên




Chương 837:

 

Sau khi đọc thông tin, Tiết Khải đột nhiên có một suy nghĩ nực cười: “Tiết Minh cứ thế bốc hơi khỏi thế giới như thế sao?”

 

Tất nhiên, đây chỉ là những gì anh ta nghĩ chứ chuyện này căn bản không thể xảy ra được.

 

“Nhờ cậy tất cả các mối quan hệ cho tôi, toàn lực tìm kiếm Tiết Minh, cho dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm thấy người cho tôi!”

 

Tiết Khải nghiến răng nói.

 

Mặc dù vẫn chưa tìm thấy Tiết Minh nhưng anh ta đã có một dự cảm rằng Tiết Minh rất có thể đã xảy ra chuyện.

 

Vì dù sao bao nhiêu năm nay, anh ta chưa từng mất liên lạc với Tiết Minh.

 

Không hiểu vì sao, Dương Thanh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Tiết Khải.

 

Tiết Minh được bảo vệ bởi những cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiết, nếu Tiết Minh bị giết ở Giang Hải thì Dương Thanh là người đáng nghi nhất.

 

Đương nhiên, nghi ngờ chỉ có thể là nghi ngờ mà thôi, còn chân tướng như thế nào thì chỉ có thể chờ điều tra rõ ràng.

 

Nghĩ đến Dương Thanh, vẻ mặt Tiết Khải lại trở nên nghiêm nghị: “Dương Thanh, rốt cuộc cậu là ai?”

 

Hôm qua khi gặp Dương Thanh ở nhà họ Quan, từ sự bình tĩnh mà Dương Thanh thể hiện ra và cả sự cung kính đến từ nội tâm mà Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên dành cho Dương Thanh, Tiết Khải biết rằng Dương Thanh không phải người đơn giản.

 

Tuy nhiên, điều mà anh ta thực sự không hiểu, đó là một người bị một gia tộc thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô bỏ rơi, đột nhiên mất tích năm năm sao lại trở nên thâm sâu khó lường như vậy?

 

Hôm qua sau khi rời khỏi nhà họ Quan, Tiết Khải liền điều tra tất tần tật mọi thứ liên quan đến Dương Thanh.

 

Ngoại trừ năm năm Dương Thanh biến mất, anh ta hoàn toàn không điều tra được bất cứ tin tức gì về anh. Còn những tư liệu khác anh ta đều nắm được cả.

 

“Không chỉ năm năm khi Dương Thanh mất tích khiến người ta rất khó hiểu, mà cũng không điều tra được bất cứ manh mối gì về mẹ của Dương Thanh là Dương Tuyết Nhạn”.

 

Tiết Khải tự nhủ: “Người phụ nữ này nhất định không đơn giản. Chẳng lẽ năm năm khi Dương Thanh mất tích đã bị người nhà của Dương Tuyết Nhạn mang đi?”

 

Trong khi Tiết Khải đang cố gắng tìm hiểu về Dương Thanh, thì anh cũng vừa mới tỉnh dậy.

 

Tối hôm qua vận động với Tần Thanh Tâm hơi quá đà, quả thực rất mệt, anh bỏ cả buổi tập thể dục mỗi sáng sớm.

 

Sau khi Dương Thanh thức dậy, anh mặc một chiếc quần đùi, cởi trần và đi vào nhà bếp, đêm qua hao tổn sức lực quá nên giờ anh vừa đói và khát.

 

“Y Y, sao mắt em lại sưng lên thế?”

 

Dương Thanh tình cờ gặp Tần Y đang làm bữa sáng trong bếp, nhìn đôi mắt Tần Y hơi sưng lên, anh nghi ngờ hỏi.

 

“Lưu manh!”

 

Tần Y hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thanh một cái, đem bánh trứng đã cắt sẵn đặt ở trên bàn.

 

“Sao em lại mắng anh?”

 

Dương Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ hỏi.

 

Đương nhiên Tần Y không đáp lại, nghĩ đến âm thanh ở phòng bên cạnh đêm qua, lại nhìn thân trên trần trụi của Dương Thanh, cô ta chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, nhịp tim cũng tăng nhanh.

 

“Em đi gọi Tiêu Tiêu dậy đây, sau đó đưa con bé đến trường. Tối qua chị gái em chắc là mệt lắm, anh đừng làm phiền chị ấy nghỉ ngơi nữa!”

 

Tần Y nói xong xoay người bước nhanh về phòng.

 

Đêm qua Tiêu Tiêu đã ngủ với Tần Y.

 

Mãi đến khi phòng Tần Y vang lên tiếng đóng cửa, Dương Thanh mới đột nhiên phản ứng lại vừa rồi những gì Tần Y nói là có ý gì.

 

Anh chợt đỏ bừng mặt, đột nhiên không biết nên đối mặt với em vợ như thế nào.

 

Ngay sau đó, Tần Y dắt Tiêu Tiêu ra khỏi phòng.

 

“Bố ơi, mẹ đâu?”

 

Tiêu Tiêu nhìn thấy Dương Thanh liền vui mừng lao vào trong lòng anh.

 

Trước khi Dương Thanh kịp mở miệng, Tần Y đã trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi mới nói: “Mẹ cháu đêm qua làm việc rất muộn, để mẹ ngủ thêm lúc nữa. Lát nữa dì sẽ đưa cháu đến trường”.

 

Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tần Y, Dương Thanh xấu hổ, ăn sáng như thuồng luồng xong liền tháo chạy.

 

“Dì ơi, có phải bố bị bệnh không? Sao mặt bố đỏ thế kia?”

 

Tiêu Tiêu nhìn Dương Thanh rời đi liền hỏi đầy nghi hoặc.

 

“Lúc ăn cơm không được nói chuyện!”

 

Thật ra thì Tần Thanh Tâm đã dậy từ lâu rồi, chỉ là nghĩ đến việc tối qua không kiềm chế được, phát ra âm thanh, chắc hẳn Tần Y ở phòng bên đã nghe thấy cả nên cô mới xấu hổ không dám đối mặt với Tần Y.

 

Cô đợi đến khi Tần Y đi rồi mới dậy.