Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 834: 834: Âm Mưu Độc Ác




Chương 836:

 

Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tính xâm lược của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm liền biết anh muốn làm gì.

 

“Chồng, Y Y còn ở trong nhà, chúng ta đợi đến tối được không?”

 

Cả người Tần Thanh Tâm mềm nhũn, nhỏ giọng cầu xin.

 

Dương Thanh giả vờ hung dữ nhìn cô: “Hôm nay em đã làm sai chuyện, bây giờ anh phải phạt em!”

 

Vừa vào phòng, cảm xúc mãnh liệt tràn lan bốn phía…

 

Bên cạnh phòng của Tần Thanh Tâm và Dương Thanh là phòng của Tần Y.

 

Tần Y vốn đang nằm trên giường lướt điện thoại, bỗng một loạt tiếng động không thích hợp với trẻ em truyền ra từ phòng bên cạnh, khiến cô ta lập tức đỏ mặt: “Chả biết xấu hổ!”

 

Nói xong cô ta mang tai nghe lên.

 

Dù mang tai nghe nhưng lòng cô ta vẫn nhộn nhạo, trong đầu toàn tưởng tượng ra hình ảnh trong căn phòng bên cạnh.

 

Đặc biệt là trong đầu cô ta tự động tưởng tượng ra vài tư thế của Dương Thanh.

 

“Mình đang suy nghĩ gì vậy?”

 

Chờ sau khi lấy lại tinh thần lại, Tần Y giận dữ nói: “Không biết xấu hổ!”

 

Tất cả manh mối về hiện trường Tiết Minh bị giết, bao gồm việc Tiết Minh đi Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời đều bị nhà họ Hàn xử lý sạch sẽ.

 

Dường như người tên Tiết Minh này chưa bao giờ đến Giang Hải.

 

Nhưng dù sao cũng là một người đang sống sờ sờ không thể vô duyên vô cớ mất tích được.

 

Mãi đến ngày thứ hai, bố của Tiết Khải gọi điện đến báo cho anh ta biết: “Thằng Minh vốn ham chơi, tối qua đã đi Giang Bình tìm con, con trông chừng nó cho cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện”.

 

Nghe bố mình nói thế, sắc mặt Tiết Khải nhất thời cứng ngắc: “Tối qua thằng Minh đến tìm con sao? Sao nó không liên lạc với con?”

 

“Không phải thằng nhóc này đều thích lẽo đẽo theo con sao? Lần này, tại sao nó lại không liên lạc với con?”

 

Bố của Tiết Khải cũng rất bất ngờ.

 

Từ nhỏ Tiết Minh đã được sinh ra trong nhung lụa, được cả nhà hết mực thương yêu, chiều chuộng.

 

Tuy đã hai mươi lăm tuổi nhưng trong lòng Tiết Khải, Tiết Minh vẫn là một đứa trẻ, anh ta cũng rất yêu thương đứa em trai này.

 

Không biết tại sao Tiết Khải bỗng có dự cảm không lành. Tối qua mí mắt anh ta giật liên hồi, đã vậy cũng rất cáu gắt, vốn còn tưởng là vì việc đối chọi với Dương Thanh nữa.

 

Nhưng bây giờ xem ra hình như không phải là vì Dương Thanh.

 

“Bố, con không nói với bố nữa, con liên lạc với thằng Minh đây”.

 

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Khải lập tức gọi điện thoại cho Tiết Minh.

 

Sau khi Tiết Khải cúp điện thoại của bố, anh ta lập tức gọi cho Tiết Minh, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy.

 

Tiết Khải gọi liên tục bảy tám cuộc đều không được, trái tim anh ta lạnh toát.

 

Anh ta và Tiết Minh là anh em ruột, hơn hai chục năm qua, chưa một lần mất liên lạc.

 

Anh ta đột nhiên có một linh cảm rất xấu, rất có thể Tiết Minh đã xảy ra chuyện.

 

“Kiểm tra cho tôi tất cả thông tin liên quan sau khi Tiết Minh đến Giang Hải vào ngày hôm qua!”

 

Mắt Tiết Khải đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Vâng!”

 

Tiết Khải mở thông tin ra và xem, tất cả thông tin có trong đó đều là hành trình của Tiết Minh và các nhân viên liên quan mà Tiết Minh tiếp xúc.

 

Tuy nhiên, tất cả họ đều có vẻ rất bình thường, căn bản không có khả năng xảy ra xung đột với người khác.