Bây giờ nhà họ Hàn và nhà họ Quan là hai gia tộc đứng đầu Giang Bình, nếu bọn họ không xử lý tốt việc này, sẽ không có tư cách đi Yến Đô với Dương Thanh.
Sau khi Dương Thanh trở lại dinh thự Vân Phong, Tần Thanh Tâm và Tần Y đang lo lắng chờ anh.
“Chồng!”
“Anh rể!”
Thấy Dương Thanh về nhà, Tần Thanh Tâm và Tần Y chạy vội tới kiểm tra kỹ càng, sau khi xác định Dương Thanh không bị thương gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là hai người vẫn không dám ngồi xuống, cứ đứng trước mặt Dương Thanh như đứa trẻ phạm lỗi.
Nhất là Tần Y, vẻ mặt càng tự trách.
Dù sao Tần Thanh Tâm vốn cũng không tin Dương Thanh có gì với Tô San nhưng Tần Y lại nhất định kéo Tần Thanh Tâm rời đi nên mới xảy ra những việc sau này.
“Anh rể, xin lỗi!”
Cuối cùng Tần Y cũng đỏ hoe mắt nói: “Đều tại em. Nếu không phải em dẫn chị bỏ đi thì sẽ không xảy ra những chuyện lúc nãy, Tiền Bưu cũng không bị thương nặng như vậy”.
Tần Thanh Tâm cũng rất áy náy, vội vàng nói: “Đều là lỗi của em, chúng ta là vợ chồng lẽ ra em nên tin tưởng anh nhưng em lại không cho anh bất kỳ cơ hội giải thích nào”.
“Chị nói gì vậy? Rõ ràng là chị không tin anh rể ngoại tình mà, đều tại em khăng khăng muốn dẫn chị ra khỏi nhà”, Tần Y vội vàng nói.
Nhìn hai chị em tranh nhau nhận lỗi, Dương Thanh không còn giữ được dáng vẻ cố ý làm mặt lạnh lúc nãy nữa, phá lên cười.
“Được rồi, anh không đùa hai người nữa, anh thật sự không tức giận”.
Dương Thanh cười nói: “Còn nữa, Tiền Bưu cũng không sao rồi. Lúc nãy anh đã đến bệnh viện thăm, Tiền Bưu chỉ bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là được”.
Lúc nãy Dương Thanh quả thật có đến bệnh viện, sau khi xác nhận Tiền Bưu không sao mới trở về nhà.
Hơn nữa, lúc anh đến Tiền Bưu đã tỉnh lại.
Ông ta vốn là Vua Bóng Đêm xuất thân từ biên giới phía Bắc, sao có thể vì một chút vết thương ngoài da mà tổn thương đến gân cốt được chứ?
Nghe Dương Thanh nói Tiền Bưu không sao, hai chị em mới yên tâm.
“Nhưng cũng vì chúng em tùy hứng nên Tiền Bưu mới bị thương”.
Tần Thanh Tâm vẫn tự trách không thôi.
Dương Thanh bước lên ôm Tần Thanh Tâm vào lòng dịu dàng nói: “Tiền Bưu sẽ không trách hai em đâu, hai em đừng suy nghĩ quá nhiều”.
“Anh chị cứ rải cẩu lương đi! Em trở về phòng đây!”
Tần Y tức giận lườm hai người, sau đó tức giận chạy về phòng mình.
Tần Thanh Tâm đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh cũng khó có dịp thấy được dáng vẻ e thẹn như vậy của Tần Thanh Tâm. Vốn dĩ cô đã là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc này lại e thẹn, hai má ửng hồng, cực kỳ quyến rũ.
Hai vợ chồng đã xa nhau một thời gian, Dương Thanh thật sự rất khó chịu, bây giờ lại đang ôm người đẹp trong lòng, cảm giác khó chịu kia càng lúc càng mãnh liệt.
“A…”
Tần Thanh Tâm bỗng hoảng hồn kêu lên, ngạc nhiên nhìn Dương Thanh dùng tư thế bế công chúa bế cô vào phòng của bọn họ.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tính xâm lược của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm liền biết anh muốn làm gì.
“Chồng, Y Y còn ở trong nhà, chúng ta đợi đến tối được không?”
Cả người Tần Thanh Tâm mềm nhũn, nhỏ giọng cầu xin.
Dương Thanh giả vờ hung dữ nhìn cô: “Hôm nay em đã làm sai chuyện, bây giờ anh phải phạt em!”
Vừa vào phòng, cảm xúc mãnh liệt tràn lan bốn phía…
Bên cạnh phòng của Tần Thanh Tâm và Dương Thanh là phòng của Tần Y.
Tần Y vốn đang nằm trên giường lướt điện thoại, bỗng một loạt tiếng động không thích hợp với trẻ em truyền ra từ phòng bên cạnh, khiến cô ta lập tức đỏ mặt: “Chả biết xấu hổ!”
Nói xong cô ta mang tai nghe lên.
Dù mang tai nghe nhưng lòng cô ta vẫn nhộn nhạo, trong đầu toàn tưởng tượng ra hình ảnh trong căn phòng bên cạnh.
“A…”
Tần Thanh Tâm bỗng hoảng hồn kêu lên, ngạc nhiên nhìn Dương Thanh dùng tư thế bế công chúa bế cô vào phòng của bọn họ.