Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 787: 787: Không Phải Đối Thủ




Chương 789:

 

Sao lại biến thành anh trai?

 

“Anh có ý gì?”, Mạc Đông Húc cũng bàng hoàng hỏi.

 

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Không phải cậu trách cô ấy nói cả đời chỉ yêu mình cậu nhưng lại gả cho người khác sao? Tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật!”

 

“Tôi và cô ấy không phải vợ chồng. Hôm nay mới là lần thứ ba chúng tôi gặp nhau”.

 

“Tuy chúng tôi quen biết chưa lâu nhưng tôi đã coi cô ấy như em gái!”

 

Dương Thanh đột nhiên thấy đau lòng cho Tống Hoa Nhã. Cô gái ngốc này yêu tha thiết Mạc Đông Húc lâu như vậy, hôm nay mới biết anh ta là loại người gì.

 

“Cậu nói Hoa Nhã nói nếu cậu chết cô ấy sẽ chết theo”.

 

“Cậu lừa Hoa Nhã là mình đã chết. Cậu không ở bên cạnh cô ấy, sao biết cô ấy không chết theo?”

 

“Tôi nói cho cậu biết, cô ấy từng chết vì cậu rất nhiều lần. Nếu không được cứu chữa kịp thời, cô ấy đã mất mạng từ lâu rồi”.

 

“Thậm chí sau khi nghe tin cậu chết, cô ấy còn bị trầm cảm, chữa trị suốt hai năm mới ổn định dần”.

 

Dương Thanh nói toàn bộ những gì mình biết.

 

“Không thể nào!”

 

“Không thể như vậy được!”

 

“Cô ta lừa gạt tình cảm của tôi, tôi chết hay không cô ta cũng không quan tâm đâu!”

 

Mạc Đông Húc kích động hét lên.

 

“Với địa vị hiện giờ của cậu, muốn tra chắc là dễ lắm. Cậu không tin thì có thể tự điều tra, cả quan hệ của tôi và Hoa Nhã!”, Dương Thanh nói.

 

“Kể cả lời anh nói là thật nhưng không phải bây giờ cô ta vẫn còn sống nhăn răng sao? Cả nhà cô ta bị gia tộc đuổi đi cũng là sự thật!”

 

Mạc Đông Húc cắn răng nói: “Bọn họ đã không được nhà họ Tống coi trọng, sao cô ta dám lừa tôi, nói anh mình có khả năng trở thành chủ nhà họ Tống tương lai?”

 

“Cậu luôn miệng nói Hoa Nhã lừa gạt tình cảm của cậu, nhưng kẻ lừa tình thực sự chính là đồ khốn kiếp nhà cậu!”

 

Dương Thanh giận dữ nói: “Hoa Nhã yêu cậu như vậy, cậu lại chỉ vì thân phận dòng chính nhà họ Tống của cô ấy. Chẳng lẽ trong mắt cậu, chỉ khi giúp cậu có được quyền thế mới là tình yêu sao?”

 

“Người lừa gạt tình cảm thực sự chính là cậu! Cậu hủy hoại bốn năm thanh xuân của Hoa Nhã, còn khiến cô ấy chịu nỗi đau mất đi tình yêu, mắc bệnh trầm cảm suốt hai năm ròng rã!”

 

Tống Hoa Nhã đã nước mặt giàn giụa. Đây đều là những lời cô ta muốn nói cho Mạc Đông Húc nghe, nhưng cô ta không thể nói.

 

Dù có đau khổ đến đâu cũng muốn tự mình chịu đựng, thà tìm một chỗ không người khóc lớn một trận còn hơn để người khác thấy mình khổ sở.

 

“Dương Thanh, anh câm miệng cho tôi!”

 

Tôn Mỹ Quyên cả giận nói: “Đây chỉ là lời từ một phía của anh, ai biết có phải thật không? Cho dù có đi điều tra thật thì có thể tra ra được chân tướng không? Ai biết Tống Hoa Nhã có chuẩn bị từ trước rồi không?”

 

“Không sai, chị dâu Mỹ Quyên nói rất đúng. Tôi cũng nghi ngờ Dương Thanh và Tống Hoa Nhã cố ý lừa gạt Đông Húc và chị dâu”.

 

Thượng Hiểu Hà vội vàng lên tiếng.

 

Vương Hoan cũng nói: “Tống Hoa Nhã, cậu đừng vờ vịt làm kẻ đáng thương nữa. Dù cậu và Dương Thanh không phải vợ chồng nhưng mới gặp nhau ba lần đã giả làm vợ chồng, cậu không thấy buồn nôn lắm à?”

 

Dương Tùng cười lạnh nhìn Dương Thanh: “Anh đừng tưởng lén lút đổi chủ đề là xong chuyện. Chúng tôi đang bảo anh xin lỗi Đông Húc cơ mà?”

 

“Đúng, xin lỗi đi!”

 

“Mau xin lỗi Đông Húc đi!”

 

“Một thằng nghèo rách mùng tới cũng dám lên mặt với Đông Húc. Anh là cái thá gì?”

 

Những người còn lại nhao nhao lên tiếng.

 


Tống Hoa Nhã nhìn Trần Hân Như rồi nói: “Chỉ cần bọn họ chịu cúi đầu, mình có thể xem như không có gì xảy ra”.

 

 

“Dương Thanh, anh câm miệng cho tôi!”