Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 788: 788: Không Thể Nào




Chương 790:

 

Tôn Mỹ Quyên cả giận nói: “Đây chỉ là lời từ một phía của anh, ai biết có phải thật không? Cho dù có đi điều tra thật thì có thể tra ra được chân tướng không? Ai biết Tống Hoa Nhã có chuẩn bị từ trước rồi không?”

 

“Không sai, chị dâu Mỹ Quyên nói rất đúng. Tôi cũng nghi ngờ Dương Thanh và Tống Hoa Nhã cố ý lừa gạt Đông Húc và chị dâu”.

 

Thượng Hiểu Hà vội vàng lên tiếng.

 

Vương Hoan cũng nói: “Tống Hoa Nhã, cậu đừng vờ vịt làm kẻ đáng thương nữa. Dù cậu và Dương Thanh không phải vợ chồng nhưng mới gặp nhau ba lần đã giả làm vợ chồng, cậu không thấy buồn nôn lắm à?”

 

Dương Tùng cười lạnh nhìn Dương Thanh: “Anh đừng tưởng lén lút đổi chủ đề là xong chuyện. Chúng tôi đang bảo anh xin lỗi Đông Húc cơ mà?”

 

“Đúng, xin lỗi đi!”

 

“Mau xin lỗi Đông Húc đi!”

 

“Một thằng nghèo rách mùng tới cũng dám lên mặt với Đông Húc. Anh là cái thá gì?”

 

Những người còn lại nhao nhao lên tiếng.

 

Trần Hân Như vẫn luôn muốn giúp Tống Hoa Nhã, thấy vậy hốt hoảng nói: “Hoa Nhã đã buồn lắm rồi. Các cậu đừng ép người quá đáng vậy”.

 

“Hoa Nhã, chuyện qua rồi thì thôi. Sau này cậu cứ sống thật tốt, đừng nghĩ nhiều”.

 

Tống Hoa Nhã nhìn Trần Hân Như rồi nói: “Chỉ cần bọn họ chịu cúi đầu, mình có thể xem như không có gì xảy ra”.

 

“Mọi người đều là bạn bè, so đo làm gì chứ?”

 

“Các cậu thấy mình nói đúng không?”

 

 

 

“Để Hoa Nhã với Dương Thanh đi trước đi! Chúng ta đừng ép họ nữa được không?”

 

Trần Hân Như vội vàng nói.

 

“Cô câm miệng lại đi!”

 

Tôn Mỹ Quyên cả giận nói: “Cô là cái thá gì mà đòi xen vào chuyện của chồng tôi? Nếu không phải nể mặt cô là bạn cùng lớp của Đông Húc, cô nghĩ mình có tư cách tới đây sao?”

 

Thượng Hiểu Hà chế giễu: “Trần Hân Như, cậu coi trọng bản thân quá rồi đấy. Trong mắt bọn tôi, cậu chẳng khác gì con ả đê tiện Tống Hoa Nhã kia”.

 

“Không sai, hai ả ở cùng nhau lại càng thêm đê tiện! Ha ha!”, Vương Hoan cũng cười phá lên.

 

Dương Tùng nhìn Dương Thanh trào phúng: “Anh đừng quên đây là đâu. Ông lớn đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều là bạn thân của bố tôi. Nếu hôm nay anh không chịu xin lỗi, không cần chúng tôi ra tay, Dạ Thượng Hoàng Triều cũng sẽ không để yên”.

 

Dương Thanh không nhịn nổi nữa, cười lạnh nói: “Cậu có chắc chủ của Dạ Thượng Hoàng Triều là bạn bố cậu không?”

 

Bị Dương Thanh chất vấn, không hiểu sao Dương Tùng lại thấy hốt hoảng. Nhưng anh ta đã làm bộ làm tịch nãy giờ, đương nhiên phải giả vờ tiếp, tức giận đáp: “Vừa nãy người của Dạ Thượng Hoàng Triều đã tự mang hai chai Lafite 1982 đắt đỏ tới đây, giám đốc Vương còn nói tôi là khách hàng tôn quý nhất của họ. Như vậy chưa đủ rõ ràng sao?”

 

“Sao cậu dám chắc cậu Dương mà giám đốc Vương nói là cậu chứ không phải tôi?”, Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

 

Nghe Dương Thanh nói vậy, đám người sửng sốt một lúc mới hiểu ra.

 

“Ha ha ha ha…”

 

Dương Tùng bật cười khanh khách: “Buồn cười chết mất!”

 

“Ý anh là giám đốc Vương mời chúng tôi đến phòng Đế Vương, còn tặng hai chai Lafite 1982 đều vì nể mặt anh sao?”

 

“Cậu Dương ông ấy gọi, cả vị khách tôn quý nhất ở đây đều là đồ nghèo mạt rệp nhà anh sao?”

 

Dương Tùng cười lớn hỏi.

 

Dương Thanh lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là tôi!”

 

“Vãi chưởng, anh còn dám nhận vơ à?”

 

Dương Tùng không ngờ Dương Thanh thực sự thừa nhận, bật cười hỏi: “Đừng nói với tôi người ép nhà họ Thái rời khỏi Yến Đô, dùng giá thấp mua lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Thái là anh đấy nhé? Chẳng lẽ anh là người chống lưng cho nhà họ Trần kia sao?”

 

“Con mẹ nó! Anh dám thừa nhận à, cười chết tôi rồi!”

 

Dương Tùng cười ngặt nghẽo: “Đông Húc, cậu nghe thấy chưa? Anh ta nghiện khoác lác quá rồi, còn dám tự nhận là ông chủ đứng sau Dạ Thượng Hoàng Triều”.