Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 786: 786: Thà Chết Giữ Trong Sạch




Chương 788:

 

Vì chỉ khi Tống Hoa Nhã tận mắt nhìn thấy Mạc Đông Húc hận mình thế nào mới có thể hoàn toàn quên anh ta.

 

“Con đàn bà khốn kiếp, cô lừa tình tôi suốt bốn năm còn dám nói yêu tôi?”

 

Mạc Đông Húc tức giận nói: “Nếu tôi không có chuẩn bị trước, chắc là đã bị cô lừa cưới rồi”.

 

“Mạc Đông Húc, anh nói gì vậy?”

 

Tống Hoa Nhã khó tin chất vấn, cả người run rẩy.

 

Tuy anh ta khiến cô ta rất thất vọng nhưng dù sao cũng là người cô ta yêu tha thiết, vậy mà giờ đây như biến thành người khác.

 

Mắng cô ta đê tiện, còn nói cô ta lừa cưới.

 

“Có phải năm xưa chính cô nói anh cô rất được nhà họ Tống coi trọng, có thể sẽ trở thành chủ nhà họ Tống tương lai không?”, Mạc Đông Húc ỏi.

 

Tống Hoa Nhã đỏ bừng mắt: “Đây vốn là sự thật. Đời chúng tôi chỉ có ba con trai dòng chính, anh tôi chính là người xuất chúng nhất, cống hiến rất nhiều cho gia tộc”.

 

“Thế cô nói đi, sao bây giờ cả nhà cô lại bị đuổi khỏi nhà họ Tống?”, Mạc Đông Húc châm chọc hỏi.

 

Sắc mặt Tống Hoa Nhã trở nên cứng đờ, bỗng không biết phải nói gì.

 

Bởi vì sự thật chính là như vậy. Dù anh cô ta cống hiến bao nhiêu cho gia tộc thì vẫn bị đuổi đi.

 

“Cô lãng phí mất bốn năm thanh xuân của tôi, còn suýt nữa lừa tôi kết hôn. Tôi nói cô lừa gạt tình cảm của tôi, lừa cưới tôi là sai sao?”

 

Mạc Đông Húc tiếp tục chất vấn.

 

 

 

Tống Hoa Nhã không kìm được nước mắt, bỗng cười nói: “Thì ra đây mới là nguyên nhân anh bỏ đi trước ngày làm đám cưới”.

 

“Nếu tôi đoán không sai, tin anh chết ở nước ngoài, thậm chí còn gửi tín vật và báo cáo kiểm tra thi thể cho tôi đều là trò của anh phải không?”

 

“Anh làm vậy vì biết tôi yêu anh, biết sau khi mất anh tôi sẽ sống không bằng chết nên mới cố tình làm vậy để trả thù tôi, đúng không?”

 

Tống Hoa Nhã cười hỏi, nước mắt lã chã.

 

Mạc Đông Húc cũng kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói không sai, tất cả đều do tôi bày ra để khiến cô đau khổ, để cô phải trả giá vì lừa gạt bốn năm thanh xuân của tôi!”

 

“Nhưng thật đáng thất vọng, cô luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời, nếu tôi chết cô sẽ chôn cùng. Kết quả thì sao?”

 

“Cô không chỉ không chết theo, còn gả cho người khác. Đúng là ả đàn bà đê tiện lẳng lơ. Bây giờ tôi kết hôn với con gái của chủ nhà họ Tôn, sống rất hạnh phúc”.

 

“Sau này, bố vợ tôi sẽ cho vợ tôi làm chủ nhà họ Tôn đời sau. Nhà họ Tôn sẽ thuộc về hai vợ chồng tôi”.

 

“Cô nói đi, loại đàn bà như cô có tư cách gì ở bên tôi? Có tư cách gì để tôi yêu suốt đời?”

 

Mạc Đông Húc gào ầm lên.

 

Giờ phút này, tất cả đều sợ ngây người.

 

Bọn họ chỉ biết Mạc Đông Húc và Tống Hoa Nhã từng yêu nhau chứ không biết rõ ràng mọi chuyện.

 

Tống Hoa Nhã cũng ngây ngẩn. Khác với mọi người, cô ta bị sự vô liêm sỉ của Mạc Đông Húc làm kinh ngạc, vì mắt mình mù.

 

Nếu cô ta không mù, tại sao lại yêu một kẻ khốn nạn vô liêm sỉ như anh ta?

 

Mạc Đông Húc hận cô ta, trả thù cô ta chỉ vì gia đình cô ta không được nhà họ Tống chào đón. Anh ta nghĩ cô ta lừa tình.

 

Tại sao trên thế giới này lại có một thằng đàn ông không biết xấu hổ như vậy?

 

Lại còn bị cô ta gặp phải.

 

Nhưng nực cười nhất là, rõ ràng Mạc Đông Húc hận cô ta như vậy, làm nhiều chuyện vô sỉ như vậy mà giờ đây lại chỉ trích Tống Hoa Nhã không chết, còn kết hôn với người khác.

 

Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Đông Húc: “Loại như cậu không xứng làm đàn ông”.

 

“Anh câm mồm đi! Chuyện của tôi và cô ta liên quan quái gì tới anh?”, Mạc Đông Húc giận dữ hét.

 

Nghe vậy, tất cả đều sững sờ.

 

Dương Thanh không phải chồng của Tống Hoa Nhã sao?