Chương 787:
Đám bạn của Tống Hoa Nhã đều cười to như nghe thấy một câu chuyện cười.
Chỉ mình Mạc Đông Húc không dám thả lỏng, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Anh ta biết rất rõ Tống Hoa Nhã là người phụ nữ như thế nào.
Nếu cô ta đã nói thân phận của Dương Thanh không tầm thường, rất có khả năng chính là sự thật.
Người khác không biết nhưng anh ta tận mắt nhìn thấy Dương Thanh đi chiếc Phaeton đặt làm riêng, giá trị hàng chục triệu.
Người như vậy sao có thể nghèo túng được?
Lúc trông thấy bộ quần áo mộc mạc Dương Thanh đang mặc anh ta cứ tưởng là hàng vỉa hè, nhưng bây giờ quan sát kĩ mới phát hiện hình như nó là tác thẩm của một nhà thiết kế hàng đầu thế giới.
Nếu đây là thật, bộ quần áo trông tầm thường trên người Dương Thanh phải từ hàng triệu trở lên.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh ta, muốn biết thật hay giả phải xem biểu hiện của Dương Thanh.
“Đủ rồi!”
Tống Hoa Nhã bỗng nổi giận quát lên, toàn thân run rẩy.
Nghe mọi người châm chọc khiến cô ta chỉ muốn xông lên tát cho bọn họ mấy cái.
“Tống Hoa Nhã, cậu nghĩ cậu quý hóa lắm chắc?”
Thượng Hiểu Hà cười lạnh nói: “Nếu cậu còn ở nhà họ Tống, có lẽ tôi còn phải e ngại. Nhưng bây giờ cả nhà cậu đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cậu còn không bằng người trong gia tộc bình thường”.
“Cậu ra vẻ trước mặt bọn tôi làm cái gì? Nếu thằng chồng nghèo rách của cậu không chịu xin lỗi Đông Húc thì cứ đợi đấy, nhà họ Thượng của tôi sẽ khiến các cậu không sống được ở Yến Đô đâu!”
Thượng Hiểu Hà hung dữ uy hiếp.
Vương Hoan cũng lên tiếng: “Còn cả nhà họ Vương của tôi nữa. Nếu chồng cậu không xin lỗi Đông Húc, nhà họ Vương sẽ đuổi cổ cả nhà cậu cút khỏi Yến Đô!”
“Không sai, nhà họ Tôn chúng tôi muốn bóp chết các người dễ như trở bàn tay”, Tôn Mỹ Quyên cười híp mắt nói.
Dương Tùng cũng cười lạnh: “Tính cả nhà họ Dương tôi nữa!”
Tống Hoa Nhã không lên tiếng, thất vọng nhìn Mạc Đông Húc: “Dù sao chúng ta cũng từng là người yêu, sao anh lại tàn nhẫn như vậy?”
Mạc Đông Húc nheo mắt, vẻ mặt vặn vẹo nổi giận gầm lên: “Con ả đên tiện này, cô câm miệng cho tôi!”
Dương Thanh nhẫn nhịn nãy giờ là để đợi Mạc Đông Húc lòi đuôi.
Vì chỉ khi Tống Hoa Nhã tận mắt nhìn thấy Mạc Đông Húc hận mình thế nào mới có thể hoàn toàn quên anh ta.
“Con đàn bà khốn kiếp, cô lừa tình tôi suốt bốn năm còn dám nói yêu tôi?”
Mạc Đông Húc tức giận nói: “Nếu tôi không có chuẩn bị trước, chắc là đã bị cô lừa cưới rồi”.
“Mạc Đông Húc, anh nói gì vậy?”
Tống Hoa Nhã khó tin chất vấn, cả người run rẩy.
Tuy anh ta khiến cô ta rất thất vọng nhưng dù sao cũng là người cô ta yêu tha thiết, vậy mà giờ đây như biến thành người khác.
Mắng cô ta đê tiện, còn nói cô ta lừa cưới.
“Có phải năm xưa chính cô nói anh cô rất được nhà họ Tống coi trọng, có thể sẽ trở thành chủ nhà họ Tống tương lai không?”, Mạc Đông Húc ỏi.
Tống Hoa Nhã đỏ bừng mắt: “Đây vốn là sự thật. Đời chúng tôi chỉ có ba con trai dòng chính, anh tôi chính là người xuất chúng nhất, cống hiến rất nhiều cho gia tộc”.
“Thế cô nói đi, sao bây giờ cả nhà cô lại bị đuổi khỏi nhà họ Tống?”, Mạc Đông Húc châm chọc hỏi.
Mạc Đông Húc nheo mắt, vẻ mặt vặn vẹo nổi giận gầm lên: “Con ả đên tiện này, cô câm miệng cho tôi!”
Dương Thanh nhẫn nhịn nãy giờ là để đợi Mạc Đông Húc lòi đuôi.