Chương 774:
Sau màn kịch vừa rồi, rốt cuộc tâm trạng của Tống Hoa Nhã cũng ổn định, không muốn uống say nữa, chỉ gọi một ly rượu trái cây.
“Hoa Nhã!”
Đúng lúc này, có người kinh ngạc gọi tên cô ta.
Tống Hoa Nhã giật mình ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt của đối phương liền ngây người, toàn thân run lên.
Dương Thanh cũng nhìn về phía người kia, chừng hai lăm hai sáu tuổi, trẻ hơn anh, cũng rất đẹp trai.
Nhưng lúc này bên cạnh anh ta còn có một cô gái trạc tuổi anh ta.
Cô gái này không xinh đẹp nổi trội nhưng toàn thân đều mặc hàng hiệu đắt đỏ, đang ôm chặt cánh tay của chàng trai kia.
“Anh, anh còn sống cơ à?”, Tống Hoa Nhã run rẩy lên tiếng.
Anh ta cười đáp: “Đương nhiên là còn sống, sao em lại hỏi vậy?”
“Chồng ơi, cô ta là ai?”, cô nàng bên cạnh anh ta bỗng hỏi.
“Một người bạn từng rất thân, Tống Hoa Nhã”.
Anh ta nói xong lại nhìn Tống Hoa Nhã: “Giới thiệu với em, cô ấy là vợ anh, Tôn Mỹ Quyên. Bọn anh kết hôn ba năm rồi”.
Ầm!
Lời này như sét đánh giữa trời quang với Tống Hoa Nhã, cô ta chết sững.
Dương Thanh thấy viền mắt cô ta đỏ hoe.
“Hoa Nhã, em không định giới thiệu anh chàng đẹp trai bên cạnh với anh à?”, chàng trai vẫn duy trì nụ cười thân thiện.
Bấy giờ Tống Hoa Nhã mới bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu, dần lấy lại bình tĩnh.
“Anh ấy là chồng tôi, Dương Thanh”.
Dứt lời, cô ta rất tự nhiên ôm tay Dương Thanh giới thiệu: “Anh ta là một người bạn của em, Mạc Đông Húc”.
“Chào anh, tôi là Mạc Đông Húc!”, anh ta khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra.
Dương Thanh đang định bắt tay thì bị Tống Hoa Nhã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không phải anh từng nói không bao giờ bắt tay với đàn ông sao?”
Dương Thanh chớp mắt nghĩ, mình từng nói vậy thật sao?
Nhưng anh cũng hiểu ý của Tống Hoa Nhã, cô ta không muốn anh bắt tay với Mạc Đông Húc.
“Xin lỗi, vợ tôi có bệnh thích sạch sẽ”, Dương Thanh cười nói.
Mạc Đông Húc sửng sốt hồi lâu mới phát hiện Dương Thanh đang chê tay mình bẩn.
Nhưng anh ta được giáo dục rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, vẫn duy trì thái độ lịch sự, cười đáp: “Bạn tôi đang đợi, gặp lại sau!”
Nói xong, anh ta lập tức dẫn Tôn Mỹ Quyên rời đi.
“Anh đẹp trai cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở chỗ các anh”.
Mạc Đông Húc vừa đi, Tống Hoa Nhã liền nói với người phục vụ ở gần đó.
Rõ ràng tâm trạng hiện giờ của cô ta rất không tốt vì chàng trai vừa nãy.
Tuy Dương Thanh không biết quan hệ của hai người là gì nhưng vừa rồi dường như Tống Hoa Nhã vẫn luôn nghĩ Mạc Đông Húc đã chết.
Lúc Tống Hoa Nhã nghe thấy anh ta nói đã kết hôn thì tâm trạng suy sụp hẳn.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một chai Brandy.
Tống Hoa Nhã tự rót cho mình một ly đầy rồi uống cạn.
“Khụ khụ khụ…”
Rõ ràng cô ta không thường xuyên uống rượu, mới uống một ly đã ho khan, nước mắt ứa ra.
“Uống chậm thôi!”, Dương Thanh vội vàng nói, đứng dậy vỗ lưng giúp cô ta.
Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trên mặt lại giàn giụa nước mắt.
“Em đi vệ sinh đã!”
Chừng mười phút sau, Tống Hoa Nhã mới trở lại, rõ ràng đã rửa mặt, lớp trang điểm mờ đi nhiều nhưng vẫn không giấu được gương mặt tinh xảo của cô ta.
“Thực ra anh ta là bạn trai cũ của em!”