Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 771: 771: Người Biết Thời Thế




Đúng lúc này, một người thanh niên ăn mặc cực kỳ xa hoa cầm một ly cocktail cười híp mắt đi tới.

 

Đến cả Dương Thanh cũng sững sờ: “Đây là đất linh của Yến Đô sao?”

 

Hai người vừa nhắc tới bắt chuyện đã có người tới bắt chuyện thật.

 

Đối phương mặc toàn hàng hiệu, cổ tay mang một chiếc đồng hồ Rolex màu xanh ngọc có giá trị không nhỏ, vẻ mặt tươi cười ấm áp.

 

Tuy hắn ta không đẹp trai bằng Dương Thanh nhưng cũng được coi là ưa nhìn, thường dễ bắt chuyện thành công.

 

Nếu là người khác có lẽ đã sớm chủ động đi bắt chuyện hắn ta, nhưng Tống Hoa Nhã thì khác.

 

Cô ta vốn có xuất thân cao quý, loại thiếu niên tài tuấn nào chẳng gặp rồi?

 

Một người chỉ ăn mặc gọn gàng một chút sao có thể lọt vào mắt xanh của cô ta?

 

Không thể đâu!

 

Cô ta lạnh nhạt nhìn người tới bắt chuyện rồi hỏi Dương Thanh: “Chồng ơi, bạn anh à?”

 

Nghe thấy Tống Hoa Nhã gọi mình là chồng, Dương Thanh rất sững sờ.

 

Nhìn vẻ mặt vô tội của Tống Hoa Nhã, anh biết cô ta đang giả vờ.

 

Dương Thanh lắc đầu cười: “Không quen!”

 

“À!”

 

Tống Hoa Nhã đáp một tiếng rồi nói: “Chồng ơi, mai anh đưa em đi khu vui chơi được không? Lâu rồi chúng ta không đi, em muốn chơi tàu lượn, nhảy bungee với anh!”

 

Dương Thanh biết Tống Hoa Nhã cố ý lờ đi người bắt chuyện mình, phối hợp đáp: “Được thôi, nhưng hôm nay là lần cuối cùng uống rượu. Một thời gian nữa là phải có con rồi”.

 

Nghe Dương Thanh nói muốn sinh con, mặt cô ta lập tức đỏ bừng, may là ánh đèn trong quán bar khá tối nên không bị lộ.

 

“Chúng ta có hai đứa rồi, anh vẫn còn muốn sinh thêm à?”

 

Lời Tống Hoa Nhã nói khiến người ta chết lặng, thoắt cái biến thành mẹ hai con.

 

Người tới bắt chuyện bị lờ đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Hắn ta cứ tưởng Tống Hoa Nhã và Dương Thanh chỉ là bạn bè, không ngờ lại là vợ chồng, còn có hai con.

 

Hắn ta nào dám bắt chuyện tiếp? Vội vàng chạy trối chết.

 

“Ha ha ha…”

 

Thấy đối phương cuống quýt rời đi, Tống Hoa Nhã bật cười khanh khách: “Anh Thanh xấu lắm, dám hủy hoại thanh danh của em. Nếu em không gả đi được, anh phải nuôi em đấy”.

 

Dương Thanh bất lực đáp: “Em tự nói mà, là mẹ hai con rồi đấy! Không liên quan đến anh”.

 

“Tại anh nói chúng ta phải sinh con trước chứ”, Tống Hoa Nhã thẹn thùng nói.

 

Dương Thanh bất đắc dĩ: “Anh muốn anh ta biết khó mà lui thôi mà!”

 

Sau màn kịch vừa rồi, rốt cuộc tâm trạng của Tống Hoa Nhã cũng ổn định, không muốn uống say nữa, chỉ gọi một ly rượu trái cây.

 

“Hoa Nhã!”

 

Đúng lúc này, có người kinh ngạc gọi tên cô ta.

 

Tống Hoa Nhã giật mình ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt của đối phương liền ngây người, toàn thân run lên.

 

Dương Thanh cũng nhìn về phía người kia, chừng hai lăm hai sáu tuổi, trẻ hơn anh, cũng rất đẹp trai.

 

Nhưng lúc này bên cạnh anh ta còn có một cô gái trạc tuổi anh ta.

 

Cô gái này không xinh đẹp nổi trội nhưng toàn thân đều mặc hàng hiệu đắt đỏ, đang ôm chặt cánh tay của chàng trai kia.

 

“Anh, anh còn sống cơ à?”, Tống Hoa Nhã run rẩy lên tiếng.

 


 

“Tại anh nói chúng ta phải sinh con trước chứ”, Tống Hoa Nhã thẹn thùng nói.

 

Dương Thanh bất đắc dĩ: “Anh muốn anh ta biết khó mà lui thôi mà!”