Chương 745:
“Bịch!”
Gần như cùng lúc, cả ba người đều quỳ xuống đất, sợ xanh mặt, nói với vẻ thấp thỏm: “Anh Thanh, do chúng tôi có tầm nhìn hạn hẹp nên mới gây hấn với anh, xin anh Thanh tha cho chúng tôi, sau này chúng tôi không dám nữa”.
“Mỗi người tự đánh gãy một tay rồi cút đi”.
Dương Thanh nói.
Tuy những người này ăn nói xằng bậy nhưng không đáng chết, chỉ đánh gãy một tay xem như dạy dỗ là được.
Trần Anh Hào bên cạnh Dương Thanh đang nhìn chằm chằm vào họ, ngay cả cậu cả nhà họ Thái cũng bị đánh gãy tay chân rồi ném ra ngoài, nói gì tới họ chứ?
Sau khi nhìn nhau, ba người không do dự nữa, thi nhau cầm lấy chân ghế rồi đập mạnh vào cánh tay mình.
Mấy tiếng rú thảm thiết nhanh chóng vang lên.
“Cậu… cậu Thanh, chúng… chúng tôi đi được chưa ạ?”, Lương Vân ôm cánh tay bị gãy, run rẩy nói.
“Bồi thường hết thiệt hại ở đây rồi cút đi!”, Dương Thanh quát.
Sau khi bồi thường xong, ba người Thạch Giang vội vàng bỏ chạy.
“Em đã biết anh Thanh không phải người bình thường, quả nhiên là thế”.
Trương Nhụy bỗng bước đến bên Dương Thanh, mỉm cười quyến rũ, vừa nói vừa dán vào người anh.
Dương Thanh nhíu mày, né đi rồi lạnh lùng nói: “Mùi trên người cô thối quá, tránh xa tôi ra!”
Nụ cười của Trương Nhụy lập tức cứng đờ, nhưng sau khi tận mắt thấy tình trạng thê thảm của đám người kia, cho dù cô ta rất tức giận thì cũng không dám thể hiện ra nữa.
“Anh Thanh đúng là hay nói đùa”.
Trương Nhụy cũng không xấu hổ, vừa cười vừa nói, nhưng lần này đã đứng cách Dương Thanh. Cô ta bước tới bên Bàng Tiểu Duyệt rồi thân mật kéo tay đối phương: “Tiểu Duyệt, cậu đúng là không nghĩa khí gì cả, cho dù thế nào, chúng ta cũng là chị em tốt suốt bốn năm đại học, cậu có bạn trai ưu tú như thế mà không nói với mình một câu”.
“Cút!”
Bàng Tiểu Duyệt đẩy đối phương ra, cô ta thực sự không muốn dính dáng gì tới người phụ nữ trơ trẽn này nữa.
“Đồ đê tiện, đúng là không còn chút giới hạn đạo đức nào. Vì giúp cậu, chúng tôi đã đắc tội với nhân vật lớn, nhưng cậu thì hay rồi, giờ lại quay ra bám lấy người ta, còn muốn chúng tôi trơ trẽn như cậu nốt à?”
Chu Hân và Nhiếp Giai Giai quát Trương Nhụy với vẻ tức giận.
Tuy họ cũng ghen ghét với Bàng Tiểu Duyệt vì cô ta đã quen được một người bạn trai lợi hại, nhưng cũng không vô liêm sỉ như Trương Nhụy.
Sắc mặt Trương Nhụy hơi khó coi, nói với vẻ như sắp khóc: “Tôi làm thế để bảo vệ các cậu còn gì?”
“Bạn trai các cậu không cần các cậu nữa, tôi cũng không biết anh Thanh lợi hại đến vậy, cứ tưởng khó thoát nạn rồi nên mới định giúp các cậu một phen, không ngờ các cậu lại nghĩ tôi như thế”.
Trương Nhụy cũng không xấu hổ, vừa cười vừa nói, nhưng lần này đã đứng cách Dương Thanh. Cô ta bước tới bên Bàng Tiểu Duyệt rồi thân mật kéo tay đối phương: “Tiểu Duyệt, cậu đúng là không nghĩa khí gì cả, cho dù thế nào, chúng ta cũng là chị em tốt suốt bốn năm đại học, cậu có bạn trai ưu tú như thế mà không nói với mình một câu”.
“Cút!”
Bàng Tiểu Duyệt đẩy đối phương ra, cô ta thực sự không muốn dính dáng gì tới người phụ nữ trơ trẽn này nữa.
“Đồ đê tiện, đúng là không còn chút giới hạn đạo đức nào. Vì giúp cậu, chúng tôi đã đắc tội với nhân vật lớn, nhưng cậu thì hay rồi, giờ lại quay ra bám lấy người ta, còn muốn chúng tôi trơ trẽn như cậu nốt à?”
Chu Hân và Nhiếp Giai Giai quát Trương Nhụy với vẻ tức giận.
Tuy họ cũng ghen ghét với Bàng Tiểu Duyệt vì cô ta đã quen được một người bạn trai lợi hại, nhưng cũng không vô liêm sỉ như Trương Nhụy.
Sắc mặt Trương Nhụy hơi khó coi, nói với vẻ như sắp khóc: “Tôi làm thế để bảo vệ các cậu còn gì?”
“Bạn trai các cậu không cần các cậu nữa, tôi cũng không biết anh Thanh lợi hại đến vậy, cứ tưởng khó thoát nạn rồi nên mới định giúp các cậu một phen, không ngờ các cậu lại nghĩ tôi như thế”.
Nếu vào trường điện ảnh, chắc chắn người phụ nữ này sẽ là nhân tài, nói khóc là khóc luôn.
Trương Nhụy lập tức im bặt, nhìn Trần Anh Hào với vẻ tội nghiệp.
Trần Anh Hào nhìn Dương Thanh, thận trọng hỏi: “Cậu Thanh, xử lý người phụ nữ này ra sao ạ?”