Chương 746:
Nghe thấy Trần Anh Hào nói thế, Trương Nhụy lập tức căng thẳng.
“Khiến cô ta vĩnh viễn cút khỏi Yến Đô, nếu cô ta dám bước vào Yến Đô một bước, không cần báo với tôi, cứ giết luôn là được”, Dương Thanh không hề thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói.
Trương Nhụy chỉ thấy tay chân lạnh buốt, không còn chút sức lực nào, ngồi bệt xuống đất. Yến Đô là nơi mà cô ta luôn hướng tới, nếu rời đi như thế, giấc mộng của cô ta cũng vỡ tan.
“Người đâu, đưa người phụ nữ này ra sân bay, giám sát cô ta rời khỏi nơi này. Nếu cô ta dám trốn thì tìm chỗ vắng vẻ rồi chôn luôn!”
Trần Anh Hào ra lệnh, hai tên đàn ông vạm vỡ lập tức bước tới, kéo Trương Nhụy rời đi.
Sau khi Trương Nhụy bị kéo đi, trong phòng riêng chỉ còn Dương Thanh, Bàng Tiểu Duyệt, Chu Hân, Nhiếp Giai Giai và Trần Anh Hào.
Trước đó Chu Hân và Nhiếp Giai Giai cũng chế giễu Dương Thanh. Giờ Trương Nhụy đã bị hai người đàn ông vạm vỡ ép rời khỏi Yến Đô.
Họ bỗng thấy vô cùng sợ hãi, nhỡ Dương Thanh cũng đối xử với họ như thế thì sao?
Hai cô gái nhìn nhau rồi vội vàng chạy đến bên Bàng Tiểu Duyệt, ôm lấy cánh tay cô ta, sợ hãi nói: “Tiểu Duyệt, cho dù thế nào, chúng ta cũng là chị em tốt suốt bốn năm đại học, cậu xin anh Thanh giúp chúng mình đi, đừng đuổi bọn mình khỏi Yến Đô mà”.
“Nửa năm nữa bọn mình tốt nghiệp rồi, nếu giờ bị đuổi khỏi Yến Đô thì sẽ mất hết”.
“Tiểu Duyệt, xem như bọn mình xin cậu, giúp bọn mình lần cuối được không?”
Chu Hân và Nhiếp Giai Giai sắp khóc tới nơi rồi. Dương Thanh tức điên, anh có bảo sẽ làm gì hai cô gái đó đâu cơ chứ?
Bàng Tiểu Duyệt cũng hơi căng thẳng. Cô ta cứ tưởng Dương Thanh chỉ là một đứa con rơi, gia tộc giao tập đoàn Nhạn Thanh cho anh cũng vì muốn bù đắp.
Nhưng sau những chuyện vừa xảy ra, đương nhiên cô ta cũng hiểu Dương Thanh không đơn giản như thế. Bằng không, sao anh dám đánh gãy tay chân thái tử nhà họ Thái ngay trước đám đông được?
“Anh… anh Thanh, anh đừng so đo với họ được không ạ?”, Bàng Tiểu Duyệt căng thẳng hỏi.
Ngay cả giọng điệu của cô ta cũng cung kính hơn rất nhiều, Nhiếp Giai Giai và Chu Hân đang sợ hãi đều không thấy có gì khác thường, mong đợi nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Nhiếp Giai Giai và Chu Hân rồi nói: “Hôm nay, Trương Nhụy chính là bài học, sau này, nếu tôi biết các cô dám tính kế Tiểu Duyệt, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho các cô”.
Nghe thấy thế, Chu Hân và Nhiếp Giai Giai biết Dương Thanh đang định tha cho mình, vội cam đoan: “Anh Thanh cứ yên tâm, sau này chúng em sẽ đối xử với Tiểu Duyệt thật tốt, không bao giờ làm hại cô ấy”.
“Được rồi, vậy các cô đi trước đi!”, Dương Thanh nói.
Hai cô gái như được đặc xá, vội vàng đi trước.
“Cậu Thanh, chắc chắn vừa rồi cậu cũng chưa ăn được gì, hay đến phòng riêng Đế Vương nhé?”, Trần Anh Hào cười hỏi.
Dương Thanh đang có chuyện muốn nói với Trần Anh Hào nên gật đầu ngay.
“Tôi sắp xếp người đưa cô về trước nhé?”
Dương Thanh nhìn về phía Bàng Tiểu Duyệt, họ vốn đang giả làm người yêu, giờ đã diễn xong, có thể từ biệt nhau được rồi.
“Tôi không vội về đâu!”
Bàng Tiểu Duyệt thốt lên câu này như ma xui quỷ khiến, nhưng sau khi nói xong, cô ta mới nhận ra Dương Thanh đang đuổi khách, muốn gạt cô ta ra ngoài.
Nhưng cô ta cũng đã nói thế rồi, không hiểu sao cô ta cứ muốn đi theo Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không quan tâm, dẫn Bàng Tiểu Duyệt đến phòng riêng Đế Vương theo Trần Anh Hào.
Không hổ là nhà hàng năm sao, trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nhất là gian phòng riêng Đế Vương này, càng thêm tráng lệ.
“Cậu Thanh, cậu thấy tiệm ăn họ Trần thế nào ạ?”, Trần Anh Hào cười hỏi.
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Không tồi, không ngờ bây giờ việc làm ăn của nhà họ Trần lại mở rộng đến thế, chẳng những kinh doanh châu báu mà còn làm cả khách sạn”.
Trần Anh Hào vội cười đáp: “Đều nhờ phúc của cậu Thanh, bằng không nhà họ Trần đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, làm gì có nhà họ Trần hôm nay nữa?”
Đương nhiên Dương Thanh cũng hiểu ý Trần Anh Hào, hồi trước, khi em trai ruột của anh ta đắc tội với Dương Thanh, Dương Thanh đã định tiêu diệt cả nhà họ Trần.
Trần Anh Hào nói đúng sự thật, mỉm cười vui vẻ.
Chuyện Dương Thanh đồng ý ăn cơm với anh ta đã khiến anh ta được yêu mà sợ, hồi trước, chỉ ông nội anh ta mới được ngồi ăn cùng Dương Thanh thôi.