Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 742: 742: Đi Tìm Con




Chương 744:

 

Lúc này, đám người Bàng Tiểu Duyệt đều kinh ngạc đến ngây người.

 

Thái Văn – nhân vật lớn trong mắt bọn họ đang bị vây đánh. Nguyên nhân của chuyện này đều là vì Dương Thanh.

 

Dương Thanh cũng rất bất ngờ khi gặp Trần Anh Hào ở đây.

 

“Đây là sản nghiệp của nhà họ Trần à?”, Dương Thanh hỏi.

 

Trần Anh Hào không dám thờ ơ, vội gật đầu: “Thưa cậu Thanh, tiệm ăn họ Trần có ở khắp chín châu vực ạ”.

 

Với quy mô của tiệm ăn họ Trần, chắc chắn đây là khách sạn năm sao, nhà họ Trần đang định mở rộng việc làm ăn đây mà!

 

Dương Thanh biết rõ, Thiên Phủ Thành – thị trường đồ cổ lớn nhất Yến Đô cũng là sản nghiệp của nhà họ Trần.

 

Dương Thanh gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.

 

Trần Anh Hào có vẻ thấp thỏm khi ở trước mặt Dương Thanh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

 

Cảnh tượng này khiến đám Bàng Tiểu Duyệt sững sờ.

 

“Mẹ nó chứ, Trần Anh Hào, mày cũng dám động vào ông đây, to gan thật đấy. Cứ chờ đến lúc sản nghiệp nhà họ Trần bị xóa sổ khỏi Yến Đô đi!”

 

Thái Văn vừa bị đánh tơi bời nghiến răng nghiến lợi.

 

Nghe thấy thế, Trần Anh Hào bỗng hơi lo lắng. Nếu là ngày thường, chắc chắn anh ta sẽ nhún nhường trước Thái Văn, nhưng hôm nay lại khác, Thái Văn đã đắc tội với Dương Thanh.

 

Những việc mà Dương Thanh làm ở nhà họ Trần năm đó đã in hằn trong đầu anh ta, nếu phải chọn giữa Thái Văn và Dương Thanh, anh ta chỉ có thể chọn Dương Thanh.

 

Hơn nữa, nhà họ Trần có được ngày hôm nay cũng nhờ vào thế lực của Dương Thanh cả.

 

Ông nội anh ta – Trần Hưng Hải từng cảnh cáo tất cả dòng chính của nhà họ Trần, cho dù ông trời và Dương Thanh đối đầu, họ cũng phải theo phe Dương Thanh một cách vô điều kiện.

 

“Thái Văn, mày nên nghĩ xem mày có thể sống sót rời khỏi đây không đã”, Trần Anh Hào lạnh lùng nói.

 

Tuy anh ta có vẻ rất hèn yếu trước mặt Dương Thanh, nhưng không phải với ai cũng thế.

 

“Giỏi lắm! Tốt nhất mày nên đánh chết ông đây, bằng không mày sẽ chết rất thê thảm, tao cam đoan đấy!”, Thái Văn tức giận quát.

 

“Đánh! Đánh chết nó cho tôi!”, Trần Anh Hào ra lệnh, mấy tên đàn ông vạm vỡ kia càng mạnh tay hơn.

 

“Cậu Thanh, để nó sống hay chết ạ?”

 

Trần Anh Hào bỗng đứng sát vào Dương Thanh, nhỏ giọng hỏi.

 

Dương Thanh chăm chú nhìn Trần Anh Hào, rất hài lòng với người thanh niên chỉ lớn hơn mình mấy tuổi này.

 

“Đánh gãy tay chân hắn ta rồi ném ra ngoài đi!”

 

Dương Thanh cũng không hạ giọng, nói bằng âm lượng bình thường.

 

“Vâng, cậu Thanh!”

 

Trần Anh Hào đáp, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng hung tợn. Anh ta ra lệnh: “Đánh gãy tay chân nó, rồi ném hết mấy tên khốn này ra ngoài!”

 

“Anh Hào, tôi sai rồi, xin anh đừng đánh gãy tay chân tôi, anh Hào, tôi biết sai rồi, xin anh đừng… Á…”

 

Đến giờ Thái Văn mới biết Trần Anh Hào dám đánh gãy tay chân mình thật, lập tức cuống lên, vội vàng cầu khẩn.

 

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, mấy tên đàn ông vạm vỡ vung ghế lên, đập mạnh vào tay chân hắn ta.

 

Sau khi rú lên vài tiếng, Thái Văn hoàn toàn bất tỉnh.

 

Trong lúc nhất thời, cả phòng riêng lặng ngắt.

 

Trong mắt Thạch Giang, Tiêu Đại Vĩ và Lương Vân tràn ngập sự hoảng sợ.

 

Cậu cả nhà họ Thái kiêu ngạo trong mắt họ cứ thế bị người ta đánh ngất rồi ném ra ngoài như rác.

 

Họ nghĩ mãi vẫn không rõ, Trần Anh Hào chỉ là chủ một khách sạn mà thôi, Dương Thanh bảo anh ta ra tay, anh ta cũng dám đánh Thái Văn thật à?


 

“Bây giờ chúng ta tính món nợ vừa rồi nhé”.

 

Dương Thanh bỗng nhìn về phía đám người Thạch Giang.