Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1287: 1287: Cuối Cùng Đã Đến




Mã Siêu cười gượng rồi sờ đầu mình nói: “Chỉ là em không muốn văn phòng của mình đẹp hơn văn phòng của anh thôi”.

 

Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Tôi đã đến văn phòng của tập đoàn Nhạn Thanh được bao nhiêu lần rồi? Cậu nghĩ là sau này cậu sẽ đến tập đoàn Tân Thảo được bao nhiêu lần?”

 

Mã Siêu sửng sốt một chút rồi như chợt hiểu ra: “Anh Thanh, em hiểu rồi, anh như thế này là muốn em cũng như anh, sau này làm ông chủ bỏ mặc công ty phải không?”

 

Dương Thanh hoàn toàn cạn lời.

 

“Nếu cậu cho rằng mình có đầu óc kinh doanh, vậy thì sau này ngày nào cũng phải đến công ty làm việc đúng giờ. Tôi chưa từng nói là muốn cậu làm ông chủ bỏ mặc chuyện công ty đâu đấy”.

 

Dương Thanh suy nghĩ một chút rồi lại nói.

 

Việc anh không có hứng thú với kinh doanh không có nghĩa là Mã Siêu cũng vậy.

 

Biết đâu Mã Siêu thích kinh doanh thì sao?

 

Cũng có thể anh ta có năng khiếu kinh doanh thì sao? Không thể chỉ vì một lời nói của anh mà làm lỡ dở sở thích của Mã Siêu được.

 

“Không, không, không, em không có hứng thú gì cả, sau này em cũng giống như anh Thanh vậy thôi, làm ông chủ bỏ mặc công ty là được rồi”.

 

Mã Siêu vội vàng xua tay, vẻ mặt lại trở nên khó hiểu, anh ta nói: “Có điều Ngải Lâm cũng không thích kinh doanh, em cũng không có cô em vợ hay cậu em vợ nào thích kinh doanh, thế thì phải làm sao đây?”

 

“Anh Thanh, hay là anh cho em mượn sếp Lạc mấy năm, đợi ông ấy giúp em lo liệu việc ông ty ổn rồi thì em trả lại ông ấy cho anh được không?”

 

Dương Thanh tức giận nói: “Cút, cút, cút, cho cậu mượn sếp Lạc thì tôi phải làm sao? Đâu thể để người không hiểu về kinh doanh như tôi làm ăn buôn bán chứ?”

 

Hai anh em bỗng nhiên phá lên cười, cả văn phòng rộn rã tiếng cười.

 

Cùng lúc đó, Lưu Kỳ đã rời khỏi tập đoàn Tân Thảo.

 

Nửa giờ sau, hắn đến một sân nhỏ của một căn biệt thự độc lập.

 

“Lưu Kỳ, sao em lại đến đây?”

 

Hắn vừa bước vào sân nhỏ của biệt thự thì một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn Lưu Kỳ hỏi.

 

“Chị ơi, em bị người ta bắt nạt, anh rể em có đó không?”

 

Lưu Kỳ hỏi.

 

Người phụ nữ trung niên nhận ra vết thương trên mặt Lưu Kỳ, bất giác cau mày, tức giận nói: “Người nào mà lại to gan như vậy, dám động vào em trai chị?”

 

“Chị ơi, đợi gặp anh rể rồi chúng ta sẽ nói rõ hơn”.

 

Lưu Kỳ thúc giục.

 

Người phụ nữ trung niên vội vàng đưa Lưu Kỳ vào trong biệt thự.

 

Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự, trên chiếc ghế sofa cao cấp êm ái là một người trung niên đang ngồi với tờ báo trên tay.

 

“Chồng ơi, Lưu Kỳ bị người ta bắt nạt, người làm anh rể như anh thử nói xem, có nên báo thù rửa hận cho cậu ấy không?”

 

Nhìn thấy chồng, người phụ nữ trung niên vội đỏ mắt nói: “Em chỉ có một đứa em trai này thôi. Cả đời nó chưa từng bị thương, nhưng hôm nay lại bị đánh bị thương”.

 

Người đàn ông trung niên không nhìn lên, đôi mắt vẫn nhìn vào tờ báo, nhưng bình tĩnh nói: “Là ai mà ngay cả em trai của Bạch Khánh này cũng dám động vào?”

 

Bạch Khánh là một thành viên của Vương tộc họ Bạch.

 

Ông ta là người phụ trách của nhà họ Bạch trong chuyến đến Yến Đô lần này, nắm giữ tất cả mọi việc ở Yến Đô.


 

“Điều đáng ghét hơn nữa là chính con chó này đã đánh đuổi em ra khỏi tập đoàn Tân Thảo”.

 

Lưu Kỳ vội nói.