Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1286: 1286: Đi Tìm Bố




“Chủ tịch, cậu ký tên đi ạ!”

 

Cây bút ký vừa rồi đã bị Tiêu Chỉ Tinh giật mất, Lưu Kỳ không biết tìm một cây bút ký khác ở đâu ra đưa cho Mã Siêu và cúi đầu nói.

 

Cái cách hắn cúi đầu khom lưng lúc này, so với dáng vẻ kiêu căng hống hách của hắn vừa rồi quả là một sự mỉa mai lớn.

 

Mã Siêu ký tên mình lên đó.

 

Mặc dù Lưu Kỳ đang cầu xin, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt hắn vẫn có chút gì đó lạnh lẽo.

 

“Cút!”

 

Mã Siêu hét lên và đạp cho Lưu Kỳ một cái.

 

Lưu Kỳ giống như một quả bóng, thân hình vạm vỡ bay ra xa mấy mét rồi đáp xuống một cách nặng nề, còn phun ra một ngụm máu nữa.

 

Có thể thấy rằng Mã Siêu ra tay không chút lưu tình.

 

Những người xung quanh đều sửng sốt, Lưu Kỳ vốn chỉ là phó tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, nhưng sau khi Vương tộc họ Tiết tặng tập đoàn Tân Thảo cho Dương Thanh, họ đã bổ nhiệm Lưu Kỳ làm tổng giám đốc, điều này cho thấy thân phận lai lịch của Lưu Kỳ không hề nhỏ.

 

Dù vậy, Mã Siêu vẫn không hề khách sáo đạp hắn nôn ra máu.

 

Dương Thanh không ngăn cản, anh coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Bây giờ tập đoàn Tân Thảo đã được chuyển giao cho Mã Siêu, vậy thì những chuyện ở đây, Mã Siêu là người có tiếng nói cuối cùng.

 

“Đồ khốn kiếp, cậu lại dám ra tay ư?”

 

Lưu Kỳ chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trong mắt hắn hiện lên một vẻ hung dữ.

 

Mã Siêu đã muốn ra tay với Lưu Kỳ từ lâu rồi, nếu không phải vì Dương Thanh muốn thăm dò gã này thì anh ta đâu cần phải nhẫn nhịn đến tận bây giờ chứ?

 

“Ra tay với anh thì đã làm sao?”

 

Mã Siêu thờ ơ nhìn Lưu Kỳ, ánh mắt anh ta lạnh lùng như đang nhìn một người đã chết.

 

“Cho dù cậu là chủ tịch của tập đoàn Tân Thảo thì đã làm sao?”

 

Lưu Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn, cậu thực sự tưởng tôi và Vương tộc họ Tiết không có chút quan hệ nào hay sao?”

 

Mã Siêu nhìn hắn như nhìn một tên ngốc: “Cho nên?”

 

“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận, cậu nhất định sẽ hối hận!”

 

Lưu Kỳ đột nhiên nghẹn ngào, buông lời đe dọa sau đó xoay người rời đi.

 

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của hắn, Dương Thanh nhíu mày và lập tức nói: “Ngày mai là ngày vui lớn của cậu, đừng vì một người không quan trọng mà để xảy ra chuyện gì lộn xộn!”

 

Mã Siêu cũng cau mày: “Anh ta biết khó mà lui thì cũng đã đành, nếu như còn muốn báo thù, nhất định em sẽ khiến anh ta hối hận vì đã đến với thế giới này!”

 

Dương Thanh không nói thêm, hai người đi đến văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Tân Thảo.

 

“Thật không hổ danh là tài sản của Vương tộc họ Tiết, văn phòng mà cũng sang trọng như thế này”.

 

Nhìn văn phòng cực kỳ sang trọng, Mã Siêu cảm thấy hơi kinh ngạc: “Ngay cả văn phòng của tập đoàn Nhạn Thanh cũng đâu xa hoa như thế này đâu!”

 

Dương Thanh cười: “Sao hả? Sang trọng quá nên không quen à?”

 

Mã Siêu trịnh trọng gật đầu nói: “Lát nữa em cho người dỡ đi!”

 

“Văn phòng của em sao có thể hơn văn phòng của anh Thanh được?”, Mã Siêu nói một cách nghiêm túc.

 

Dương Thanh trợn tròn mắt: “Cậu mới tiếp quản tập đoàn Tân Thảo đã bắt đầu tự cao rồi sao? Đập phá trang trí xa hoa, sau đó trang trí lại bình thường?”