Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1288: 1288: Tôi Phải Giết Cậu




Bạch Khánh vốn đang đọc báo nghe thấy Lưu Kỳ nói vậy, cuối cùng vẻ mặt lạnh tanh cũng hơi thay đổi.

 

“Gã thanh niên mà cậu nói tên là Dương Thanh sao?”

 

Bạch Khánh cau mày hỏi.

 

“Đúng, chính là Dương Thanh, trông còn rất trẻ, khoảng hai bảy hai tám tuổi”.

 

Lưu Kỳ vội vàng gật đầu nói.

 

Bạch Khánh lập tức im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

 

“Bạch Khánh, em không cần biết, giờ em chỉ có mỗi đứa em trai này là người thân thôi, nó phải chịu ấm ức lớn như vậy, anh nhất định phải giúp nó”.

 

Người phụ nữ trung niên chợt lo lắng khi thấy Bạch Khánh im lặng, bà ta hơi tức giận nói.

 

“E rằng chuyện này anh không giúp được cậu rồi”.

 

Bạch Khánh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

 

“Cái gì? Không giúp được?”

 

“Bạch Khánh, rốt cuộc anh có ý gì hả?”

 

“Tập đoàn Tân Thảo có giá trị thị trường hơn năm mươi tỷ tệ, đem tặng nó đi đối với Vương tộc họ Tiết mà nói không hề có ảnh hưởng gì nhiều”.

 

“Tuy nhiên, Vương tộc họ Tiết làm như vậy lại chính là một lời cảnh cáo đối với nhà họ Bạch chúng ta, thừa dịp để chúng ta đối đầu với Dương Thanh để làm suy yếu cơ hội chiến thắng của nhà họ Bạch ở Yến Đô”.

 

Lưu Kỳ và người phụ nữ trung niên đều tỏ vẻ ngạc nhiên, Lưu Kỳ bất giác nói: “Anh rể, chuyện này làm sao có thể? Dương Thanh chỉ là chủ tịch một công ty ở Yến Đô mà thôi. Cậu ta có tư cách gì để làm suy yếu cơ hội chiến thắng của nhà họ Bạch chứ?”

 

Lưu Kỳ đầy vẻ không tin, trong mắt hắn, ngoài người của Vương tộc và Hoàng tộc ra thì không có ai đáng sợ hết.

 

Nhưng bây giờ anh rể hắn Bạch Khánh – thế hệ sau của nhà họ Bạch, người thừa kế của Vương tộc họ Bạch, lần này đến Yến Đô chịu trách nhiệm mọi chuyện của nhà họ Bạch ở Yến Đô.

 

Một người tầm cỡ như vậy lại còn nói rằng Dương Thanh có thể làm ảnh hưởng đến cơ hội chiến thắng của Vương tộc họ Bạch ở Yến Đô.

 

“Hừ!”

 

Bạch Khánh lạnh lùng nói: “Cậu ở tập đoàn Tân Thảo đã nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào còn không rõ Vương tộc họ Tiết đã chuẩn bị tay sau từ lâu rồi hay sao?”

 

“Tay sau?”

 

Lưu Kỳ sững sờ.

 

“Đúng vậy, chính là tay sau, là tay sau dùng để ứng phó với việc xuất hiện Vương của Yến Đô”.

 

Bạch Khánh nói: “Không chỉ Vương tộc họ Tiết mà cả club Hoàng Kim của Vương tộc họ Tào, tập đoàn Quan Thị của Vương tộc họ Quan, Bổn Trai Các của Vương tộc họ Mã và cả tập đoàn Phúc Vinh của Vương tộc họ Bạch chúng ta đều là tài sản của năm Vương tộc lớn ở Yến Đô”.

 

“Những tài sản này có cái nào thực sự là cái mà các Vương tộc kinh doanh chính thống chứ? Chẳng qua chỉ là vỏ bọc mà thôi, năm Vương tộc lớn đều đang đợi ngày này”.

 

Nghe Bạch Khánh nói nhiều như vậy, Lưu Kỳ ngẩn ra, nhưng hắn vẫn không hiểu những chuyện này thì có liên quan gì đến Dương Thanh?

 

“Anh rể, em vẫn không hiểu. Dương Thanh chỉ là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Ngoài giàu có ra, cậu ta còn có cái gì nữa?”

 

Lưu Kỳ thận trọng hỏi.

 

“Vô dụng thì vẫn là vô dụng. Lúc trước sắp xếp cậu gia nhập tập đoàn Tân Thảo hoàn toàn là một quyết định ngu ngốc”.

 


“Bạch Khánh, rốt cuộc ý anh là sao? Lúc đầu bảo anh sắp xếp cho em trai tôi vào doanh nghiệp nhà họ Bạch thì anh lại không đồng ý, ngược lại lại nhét em trai tôi vào tập đoàn Tân Thảo”.

 

“Bây giờ thì hay rồi, cậu ấy đã giúp nhà họ Bạch thu thập không biết bao nhiêu tin tức về Vương tộc họ Tiết, anh dùng người xong thì có thể sỉ nhục em trai tôi như vậy sao?”