Anh cảm thấy khí thế nguy hiểm toát ra từ người lão ta.
Bây giờ lão ta lại ngồi ngay cạnh.
Dạo gần đây xung quanh anh đã xảy ra không ít chuyện, Dương Thanh bỗng sinh lòng cảnh giác.
“Tần Y, anh đột nhiên nhớ ra lát nữa còn có chuyện phải giải quyết. Anh để xe lại tí em tự lái về nhé”.
Dương Thanh đưa chìa khóa cho Tần Y.
“Nếu anh có việc thì cứ đi đi. Em gọi taxi về cũng được, anh đi xe đi”.
Tần Y không hề nghi ngờ, đẩy chìa khóa lại cho Dương Thanh.
“Anh rể, anh ăn đi, em về nhà trước”.
Tần Y đứng dậy nói.
Dương Thanh gật đầu: “Đi đường cẩn thận!”
Sau khi Tần Y rời khỏi, Dương Thanh vẫn ngồi ăn tiếp.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng mang bát mỳ và một đĩa salad lên cho lão già áo vải.
“Cảm ơn!”
Lão ta cười nói.
Ngoại trừ trên người lão ta có một khí thế nguy hiểm thì không còn gì lạ thường, chẳng khác gì các ông già bình thường.
Dường như chú ý tới ánh mắt của Dương Thanh, lão già áo vải quay lại nhìn anh, mỉm cười thân thiện: “Cậu họ Dương phải không?”
Quả nhiên có vấn đề. Nếu bây giờ Dương Thanh vẫn còn nghĩ ông ta chỉ là một người bình thường thì đúng là ngu xuẩn.
Đối phương biết họ của mình, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Ông biết tôi à?”
Dương Thanh híp mắt hỏi.
Lão già áo vải lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ở ngoài đời”.
Câu nói này của lão ta có nghĩa là, hôm nay ông ta mới gặp Dương Thanh ở ngoài đời, còn trước đó đã nhìn thấy anh bằng những cách khác.
“Tôi họ Đỗ, cậu có thể gọi tôi là ông Đỗ”.
Ông Đỗ lại chủ động lên tiếng.
Lão ta chính là cấp dưới thân thiết như anh em của Tiết Vương, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong nhà họ Tiết.
Lão ta tới tìm Dương Thanh vì Tiết Vương ra lệnh điều tra nguyên nhân cái chết của Tiết Nguyên Bá.
“Ông Đỗ cố tình tới tìm tôi sao?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Con người tôi thích thẳng thắn. Không biết ông Đỗ tìm tôi có chuyện gì?”
Ông Đỗ khẽ mỉm cười: “Quả nhiên cậu Thanh không tầm thường. Không dám giấu diếm, tôi tới từ thành Tiết. Tiết Vương phái tôi tới hỏi cậu, cái chết của Tiết Nguyên Bá có liên quan đến cậu không?”
Ông Đỗ rất bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười, trông giống như một ông già hiền từ phúc hậu.
Lão ta hỏi trực tiếp như vậy khiến Dương Thanh hơi kinh ngạc.
“Không liên quan!”
Một lúc sau, Dương Thanh lên tiếng đáp.
“Thì ra là vậy!”
Dương Thanh rất tò mò, rốt cuộc ông Đỗ này thực sự tin lời anh hay chỉ ra vẻ như vậy?
Ông Đỗ hỏi ngược lại: “Tại sao lại không tin?”