Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1264: 1264: Nhịn Ông Lâu Rồi




“Bây giờ biết chồng tôi là cổ đông lớn nhất của bất động sản Thành Mộng Hoan liền muốn bấu víu quan hệ?”

 

“Tôi gặp không ít người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như chị. Nếu chị còn chút lòng tự trọng thì mau cút đi!”

 

Sắc mặt Tiêu Chỉ Tinh thoắt xanh thoắt tím, tỏ vẻ đáng thương nhìn Dương Thanh. Anh lại thờ ơ không thèm nhìn cô ta.

 

“Đuổi con đàn bà đê tiện này ra ngoài đi!”

 

Lưu Dương ra lệnh, mấy gã bảo vệ liền lôi Tiêu Chỉ Tinh ra khỏi phòng sales.

 

“Mễ Tuyết là em gái tôi. Tôi hi vọng sau này cô ấy sẽ không bị bắt nạt ở Thành Mộng Hoan nữa”.

 

Dương Thanh bỗng nhìn Lưu Dương nói.

 

Lưu Dương sững sờ, lập tức nhìn sang Mễ Tuyết đang ngơ ngác, bừng tỉnh đại ngộ vội nói: “Mễ Tuyết, từ nay trở đi, cô chính là tổng giám đốc phòng sales của Thành Mộng Hoan, không chỉ phụ trách phòng sales của khu vực này mà còn quản lý toàn bộ phòng sales dưới cờ công ty”.

 

Mễ Tuyết giật mình kinh hãi. Trước khi gặp Dương Thanh, cô ta còn lo lắng có thể trở thành nhân viên chính thức trong ba tháng thực tập hay không.

 

Nhưng bây giờ, Lưu Dương lại bổ nhiệm cô ta làm tổng giám đốc quản lý toàn bộ phòng sales của bất động sản Thành Mộng Hoan. Đây là sự thăng chức nhảy vọt.

 

“Chúc mừng sếp Mễ!”

 

“Chúc mừng sếp Mễ!”

 



 

Các nhân viên còn lại của phòng sales nhao nhao lên tiếng chúc mừng, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

 

Sau khi rời khỏi phòng sales Thành Mộng Hoan, Dương Thanh lại dẫn Tần Y đi mua xe.

 

“Không ngờ anh rể lại tốt bụng như vậy. Em thấy lo lắng cho chị em rồi đấy”.

 

Trên đường tới cửa hàng Rolls-Royce, Tần Y bật cười nhìn chằm chằm Dương Thanh.

 

Dương Thanh đang lái xe, mắt nhìn về phía trước, bắt đắc dĩ nói: “Em cũng nói anh tốt bụng thì còn lo lắng cho chị em gì nữa?”

 

Tần Y cười nói: “Cũng chính vì anh quát tốt nên mới sợ những người phụ nữ được anh giúp sẽ không nhịn được yêu anh”.

 

Dương Thanh cười khổ nói: “Không phải vì em muốn giúp Mễ Tuyết nên anh mới tiện tay giúp cô ấy đó sao?”

 

Hai người vừa nói vừa đi tới cửa hàng Rolls-Royce 4S.

 

Tuy loại xe này quá hào nhoáng, chưa chắc Mã Siêu đã thích, nhưng dù sao cũng là chuyện vui lớn nhất đời người, dù không thích cũng phải cho Mã Siêu nở mày nở mặt.

 

Mấy chuyện cần mặt mũi thế này vẫn phải đi xe sang một chút.

 

Ròng rã cả một buổi chiều, Dương Thanh và Tần Y tất bật ở bên ngoài, mua hết những thứ nhà trai cần chuẩn bị, tất cả đều theo tiêu chuẩn cao nhất.

 

Mua đồ xong xuôi, sắc trời đã tối đen, hai người tới một quán mỳ gần đó.

 

Cả hai mới ăn được vài miếng, một lão già mặc áo vải xám bỗng cất bước đi vào quán mỳ, ngồi vào bàn ngay sát bàn Dương Thanh.

 

“Ông muốn ăn gì ạ?”

 

Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới cười hỏi.

 

Lão già áo vải mỉm cười, chỉ vào bàn của Dương Thanh và Tần Y: “Ăn giống bọn họ!”

 

Đây là một quán mỳ, Dương Thanh gọi một bát mỳ và một suất salad. Tần Y nói đang giảm cân, không ăn gì, chỉ ngồi cùng Dương Thanh.


 

Tần Y vội vàng cười đáp: “Ông nói gì thế, ông cứ tùy ý gọi!”

 

Từ lúc lão già áo vải bước vào quán mỳ, Dương Thanh đã chú ý tới lão ta.