Dương Thanh nghẹn họng. Anh không hề có ấn tượng tốt với nhà họ Tiết.
Từ khi người nhà họ Tiết xuất hiện ở Yến Đô vẫn luôn không ngừng khiêu khích anh, thậm chí đến cả con trai của Tiết Nguyên Bá cũng bị anh ra lệnh giết chết.
“Mời ông cứ tự nhiên, tôi đi trước đây!”
Dương Thanh dứt lời, lập tức quay lưng rời đi.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi quán mỳ, ông Đỗ cũng đi theo sau.
“Ông còn có việc gì?”
Dương Thanh hơi híp mắt lại.
Lúc này, nụ cười trên mặt ông Đỗ đã biến mất, toàn thân tỏa ra khí thế nguy hiểm, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Hự!”
Đột nhiên ông Đỗ dậm chân một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Dương Thanh đã biết ông Đỗ không đơn giản từ trước. Giây phút lão ta có hành động, anh bỗng giơ tay ra đòn.
“Bịch!”
Một giây sau, ông Đỗ xuất hiện ngay trước mặt Dương Thanh tung đòn. Bàn tay của hai người va chạm vào nhau.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Ông Đỗ lùi mạnh về sau ba bước.
Ngược lại Dương Thanh vẫn sừng sững tại chỗ, ánh mắt hờ hững, nhưng nền đất xi măng dưới chân anh đã vỡ nát.
Sắc mặt ông Đỗ trắng bệch, ánh mắt nhìn Dương Thanh vô cùng nghiêm trọng.
Lão ta là cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết, chủ động tấn công lại không thể lay chuyển một người mới hai bảy hai tám tuổi nửa bước.
Người tấn công là lão ta lại bị đánh lui ba bước.
Quan trọng là từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn luôn đứng im tại chỗ.
Lúc đòn tấn công của hai người va chạm vào nhau, lão ta có cảm giác như đá lớn rơi xuống biển.
Lão ta hoàn toàn không thể nhìn thấu Dương Thanh, thậm chí còn không rõ vừa rồi anh đã dùng bao nhiêu sức lực.
Nhưng lão ta cảm thấy, Dương Thanh chỉ tiện tay đánh một đòn.
Điều này khiến ông Đỗ, cao thủ số một bên người Tiết Vương lần đầu tiên có cảm giác thất bại.
“Xem ra ông vẫn không tin lời tôi nói”.
Dương Thanh híp mắt lại: “Ông định tính hết mọi trách nhiệm về cái chết của Tiết Nguyên Bá lên đầu tôi, muốn trả thù cho ông ta sao?”
Giờ phút này, toàn thân ông Đỗ đột nhiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, lão ta thấy sống lưng lạnh toát.
Lão ta cảm nhận được khí thế hùng mạnh từ trên người Dương Thanh.
Dường như trước mặt anh, lão ta chỉ là sâu kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào, hít thở cũng khó nhọc.
“Cậu Thanh nói đùa rồi. Với thực lực của cậu muốn giết Tiết Nguyên Bá dễ như trở bàn tay. Cậu đã nói cậu không giết, chắc chắn là thật”.
“Ầm!”
Dứt lời, Dương Thanh quay người rời đi.