Tiện tay mua một căn biệt thự tỷ rưỡi, rốt cuộc Dương Thanh giàu có tới mức nào?
Cô ta đảo mắt vội vàng tươi cười đi tới: “Không ngờ bây giờ anh lại là cổ đông lớn nhất của Thành Mộng Hoan”.
“Nếu biết anh có tiềm năng như vậy, năm đó tỏ tình bị anh từ chối, em nên tiếp tục nhiệt tình theo đuổi anh mới phải, nói không chừng bây giờ anh đã là chồng em”.
Nghe cô ta nói vậy, Dương Thanh rất ghê tởm.
Lưu Dương rùng mình hỏi: “Cô là bạn học của chủ tịch Dương sao?”
“Đúng vậy, lúc trước tôi còn từng theo đuổi chủ tịch Dương, chỉ là anh ấy không chịu yêu tôi”.
Tiêu Chỉ Tinh cười nói: “Nhưng không sao, tuy chúng ta không đến được với nhau nhưng vẫn còn tình nghĩa bạn bè”.
Lưu Dương càng hoảng sợ. Vừa nãy ông ta tát Tiêu Chỉ Tinh mấy cái, không ngờ cô ta lại là bạn học của Dương Thanh, gây họa lớn rồi.
Khi Lưu Dương đang định xin lỗi, Tần Y trào phúng nói với Tiêu Chỉ Tinh: “Hình như vừa nãy chị đâu có nói như vậy? Chị vu oan cho chồng tôi từng theo đuổi chị, bị chị từ chối, còn bị mắng là cóc ghẻ”.
Tiêu Chỉ Tinh cười nói: “Vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi. Dương Thanh trẻ tuổi lại có triển vọng như vậy, sao có thể theo đuổi tôi được?”
Dứt lời, cô ta lấy điện thoại ra: “Dương Thanh, anh cho em số điện thoại đi. Tối nay em mời anh ăn cơm”.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ là con cóc ghẻ mà thôi, không xứng ăn tiệc của người đẹp như cô mời”.
Bấy giờ, Lưu Dương mới hết lo.
Rõ ràng Tiêu Chỉ Tinh đã chọc giận Dương Thanh.
“Con ả đê tiện này, mau câm miệng cho tôi!”
Lưu Dương cả giận nói: “Không ngờ cô dám sỉ nhục chủ tịch Dương, lập tức cút ra khỏi phòng sales của Thành Mộng Hoan cho tôi”.
Tiêu Chỉ Tinh cuống quýt nói: “Chủ tịch, tôi là bạn học của Dương Thanh, ông dám đuổi việc tôi à?”
Lưu Dương len lén nhìn Dương Thanh, nghe thấy anh nói: “Chúng tôi chỉ đầu tư chia hoa hồng với Thành Mộng Hoan, không nhúng tay vào việc quản lý. Cô ta là nhân viên của ông. Ông muốn xử lý thế nào thì tùy”.
Lưu Dương hiểu ý Dương Thanh, vội đáp: “Cảm ơn chủ tịch Dương hiểu cho tôi. Nhưng trước giờ bất động sản Thành Mộng Hoan vẫn luôn lấy phục vụ chuyên nghiệp làm trọng tâm, không cho phép kẻ mắt chó coi thường người khác tồn tại”.
Dứt lời, ông ta nhìn Tiêu Chỉ Tinh, chỉ tay ra cửa: “Cút ngay cho tôi!”
“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi. Sau này tôi không dám mắt chó coi thường người khác nữa. Tôi nhất định sẽ làm thật nhiều cho công ty”.
Tiêu Chỉ Tinh sợ rồi. Phúc lợi của bất động sản Thành Mộng Hoan cực kỳ tốt, cô ta vẫn luôn phụ trách bán biệt thự cấp cao.
Ba năm nay cô ta được tiếp xúc với nhiều ông lớn, cũng đạt được rất nhiều.
Chỉ cần bán được một căn biệt thự có thể kiếm mấy chục nghìn.
Nếu rời khỏi bất động sản Thành Mộng Hoan, cô ta không tìm được công việc tốt như vậy nữa.
Lưu Dương lười nói nhảm, dứt khoát phất tay: “Bảo vệ đâu? Đuổi con đàn bà này ra ngoài cho tôi”.
Mấy gã bảo vệ lập tức xông tới định dẫn Tiêu Chỉ Tinh đi.
“Dương Thanh, em xin anh, anh giúp em đi, đừng để chủ tịch Lưu đuổi em đi. Em không thể mất công việc này”.
Tiêu Chỉ Tinh kích động nói.
“Sau đó biết chúng tôi muốn mua căn biệt thự kia, chị lập tức lấy thân phận bạn học của Dương Thanh cướp đoạt đơn hàng của Mễ Tuyết”.
“Nhưng sau khi tưởng thẻ ngân hàng của chúng tôi là thẻ hội viên, chị đã ném thẻ của chúng tôi xuống đất, nghênh ngang bỏ đi”.