Chương 51: Tiến công
- Thiết Mộc Chân ngươi thấy jumông tại sao phải làm vậy. Nếu như hắn giống như các ngươi lúc này, chả phải vẫn có cuộc sống vinh hoa phú quý và đám chiến sĩ này cũng không phải c·hết hay sao.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Thiết Mộc Chân lúc này thở dài sau đó nói rằng.
- Tự do là một đạo lý mà ta rất khó có thể xác định được nó là thứ gì. Jumông muốn tự do, nhưng hắn lại không tự lượng sức mình. Vậy nên thuộc hạ của hắn phải c·hết, đây chính là đại diện cho câu nói một tướng bất tài hại c·hết tam quân.
- Ngoài ra ta cũng khâm phục lòng quả cảm của hắn. Bởi vì hắn đã thấy Đại Việt mạnh như vậy, mà vẫn cố ý chống lại, thật sự đáng khâm phục ta cũng không bằng hắn.
Nghe Thiết Mộc Chân nói vậy, Trần Thiên Ân lúc này nở một nụ cười lạnh lùng nói rằng.
- Không phải là ngươi không bằng hắn, cũng không phải các bộ tộc Thảo Nguyên lúc này không bằng người Cao Ly. Mà là các ngươi hiểu một sự thật, đi theo kẻ mạnh để sống sót mới là đạo lý của thế giới này.
- Tự do là do kẻ cầm quyền ban phát cho thường dân. Nhưng kẻ cầm quyền muốn có được tự do, thì trừ khi hắn là cửu ngũ chí tôn đứng trên tất cả, bằng không hai chữ tự do này hắn không bao giờ có được.
- Mà chúng ta muốn ban phát tự do cho thần dân của mình, ban phát cho họ một cuộc sống hòa bình, một sự tôn trọng với các dân tộc, thì Cửu Châu phải thống nhất.
- Chính vì vậy nghĩ quá nhiều không tốt, nhưng sợ hãi lại không tốt, chỉ có thể liều mạng đương đầu với kẻ thù. Nhưng lại dùng lý trí để phán định tình hình, mới khiến chúng ta sống sót trong thế đạo này và có một cuộc sống tốt hơn.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Thiết Mộc Chân lúc này cũng gật đầu. Sau đó hai người bọn họ nhìn nhau một chút, rồi Thiết Mộc Chân rời đi. Trần Thiên Ân lại tiếp tục xử lý các công việc của mình.
Lần này hắn không g·iết jumông bởi vì nếu như g·iết Jumông, lúc này hắn lại mất thêm một đoạn thời gian để củng cố ổn định lại tình hình Cao Ly. Lúc đó cuộc chiến tại Bách Tề e rằng họ lạc sẽ tổn thất càng nghiêm trọng. Thậm chí có thể bị tiêu diệt trước khi liên quân của hắn đến tiếp viện.
Chính vì vậy hắn g·iết gần 100 thân vệ của jumong, cũng như cho jumông T
Thấy lực lượng tai mắt của Đại Việt đã cài cắm vào Cao Ly đáng sợ như thế nào. Để thông qua uy h·iếp cả tinh thần lẫn phô diễn sức mạnh, khiến cho jumông hoàn toàn thuần phục, không có ý định chống trả nữa.
Nghĩ đến những điều này, Trần Thiên Ân thở dài. Nhiều lúc hắn nghĩ rằng mình có phải đã thay đổi, đã trở nên tàn nhẫn, g·iết những người khả năng chống trả cũng không có.
Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, hắn cho rằng g·iết một người để cứu trăm người đây chính là chính nghĩa. Nhưng đây cũng chính là vì bản thân hắn, vì quyền lực mà hắn đang nắm trong tay. Vậy nên đúng và sai, sống và c·hết, hắn tất nhiên là chọn sống sót và nắm giữ quyền lực trong tay rồi. Còn đúng và sai hắn không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Cùng lúc này tại một tòa nhà lớn trong thành Bình Nhưỡng, Chu Hậu Chiếu cầm theo tin tức trong tay thở dài sau đó dắt theo thuộc hạ rời đi. Lúc hắn rời khỏi thành Bình Nhưỡng nhìn về phía đại quân của các nước đang tập hợp ngoài thành mà thở dài. Trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc, không ai biết trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì.
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, jumông đã thuần phục. Cho nên Cao Ly nhanh chóng chuyển mình, tích cực giúp đỡ liên quân chuẩn bị vật tư, cũng như điều động q·uân đ·ội cho các kế hoạch chinh phạt trong thời gian tới với nước Bách Tề.
Đợi đến ngày mùng 10 tháng 10 năm thần quân thứ sáu, trải qua hơn nửa tháng chuẩn bị vật tư tại Cao Ly. Trần Thiên Ân lúc này quyết định xuất quân tiến công nước Bách Tề.
Lần tiến công này q·uân đ·ội được chia làm ba hướng. Hướng đầu tiên chính là từ ngoài biển, do tướng quân Yi Sun Sin chỉ huy 5 vạn quân theo đường biển, mang theo công chúa Lạc Trưng Nhị, đến hợp quân với người họ Lạc tại ngoài biển. Để từ ngoài biển đánh vào trong đất liền nước Bách Tề.
Trên bộ Trân Thiên Ân dẫn theo liên quân của Đại Việt, Khiết Đan và Đột Quyết đánh theo dọc bờ biển, hỗ trợ cho thủy quân tại phía ngoài biển.
Một hướng khác do Thiết Mộc Chân dẫn đầu 10 vạn liên quân của Mông Cổ, Tây Hạ. Đánh các thành trì dọc theo biên giới nước Bách Tề giáp với Cao Ly và Tân La.
Năm vạn quân còn lại, là binh lính của Cao Ly và Hung Nô, thực hiện nhiệm vụ vận chuyển lương thảo, cũng như chiếm giữ các vùng đất bị liên quân đánh hạ.
Mà tin tức Trần Thiên Ân xuất quân tiến công nước Bách Tề, cũng nhanh chóng được truyền đến kinh đô của nước Bách Tề là thành Hùng Tân. Trong hoàng cung hoàng đế nước Bách Tề là Ôn Tộ, đang cùng với Triệu Mẫn bàn bạc về tình hình chiến sự sắp tới.
- Triệu quận chúa lúc này đám tàn dư nhà họ Lạc vẫn đang khống chế mấy hòn đảo, trong tay chúng vẫn còn mấy vạn q·uân đ·ội. Nhưng có thể nói sự uy h·iếp của chúng đã cực kỳ suy yếu và không đáng ngại nữa.
- Nhưng liên quân của Đại Việt do Trần Thiên Ân dẫn dắt đang trên đường tiến công chúng ta. Đây là mối uy h·iếp cực kỳ đáng sợ, mặc dù quân số của chúng chỉ có 30 vạn. Nhưng nghe nói tất cả đều là quân tinh nhuệ, chúng ta sợ rằng không chống lại được.
Ôn Tộ vừa nói vậy, lúc này Triệu Mẫn lả lướt nhìn về phía hắn, sau đó đi đến ngồi lên đùi hắn nói rằng.
- Bệ hạ người sợ sao.
Ôn Tộ nghe vậy thì nở một nụ cười bí ẩn, sau đó đưa tay ôm lấy eo Triệu Mẫn lên tiếng nói rằng.
- Trẫm làm sao có thể sợ chứ. Đại Việt ở quá xa, liên quân của bọn chúng bất quá cũng chỉ có 30 vạn, lại toàn là các bộ lạc tập hợp, sự tin tưởng lẫn nhau của chúng gần như không có.
- Đội quân lỏng lẻo như vậy, cho dù quân lính có tinh nhuệ nhưng chỉ chiến đấu theo hình thức đơn lẻ. Thì chúng ta hoàn toàn có thể đ·ánh c·hết bọn chúng một cách nhanh chóng.
Triệu Mẫn nghe vậy thì mỉm cười, vẻ mặt của cô ta lúc này vô cùng hứng thú khi người đàn ông trung tuổi này, đang đưa tay sờ lên những chỗ không được sờ của phụ nữ.
Có điều vẻ ngoài cô ta vui vẻ biết bao thì trong lòng lại tràn đầy sự lạnh giá. Sau khi cha cô ta c·hết, Đại Nguyên sụp đổ, cô ta dắt theo mấy vạn tàn quân trốn đông trốn tây, trước các cuộc t·ruy s·át của Đại Việt.
Trải qua vô số khó khăn, cô ta rốt cuộc đi đến nước Bách Tề. Qua thời gian lẩn trốn, cô ta lấy thân phận hải tặc đã gom góp được cả chục vạn thủy quân.
Có điều cô ta biết sức mạnh của mình lúc này tuyệt đối không thể nào trả thù được. Mà nếu cứ tiếp tục theo tình trạng này thì cho dù cô ta có c·hết, cũng khó có thể đánh đổ Đại Việt.
Vậy nên cô ta quyết định sử dụng nhan sắc của mình, để quyến rũ hoàng đế Ôn Tộ, lôi Bách Tề vào cuộc chiến chống lại Đại Việt.
Khi đến nơi này cô ta vẫn chưa dám lộ thân phận của mình. Nhưng khi biết tin họ Lạc hoàng tộc cũ của Đại Việt vậy mà lại đến đây, c·ướp một lượng lớn lãnh thổ của người Bách Tề khiến cho cô ta vô cùng vui mừng.
Cô ta nghĩ rằng chỉ cần đánh tan họ Lạc tại đây. Họ Lạc không có chỗ để nương tựa bắt buộc phải quay lại Đại Việt. Mà Đại Việt lúc này mới do họ Trần cầm giữ được mấy năm, về cơ bản uy thế của họ Lạc hoàn toàn chưa mất. Họ Trần lúc này sẽ phải vô cùng đau đầu khi đối mặt với hoàng tộc cũ quay trở lại.