Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 52: Vườn không nhà chống




Chương 52: Vườn không nhà chống

Từ đây cô ta có thể ở Bách Tề không ngừng vươn bàn tay mình đến Đại Việt để gây rối. Tạo ra sự hỗn loạn thu chút lợi tức của cuộc trả thù Đại Việt trong lòng cô ta.

Có điều cô ta đã đánh giá sai sức mạnh của quân Bách Tề. Đám này đúng là một đám ăn hại, 30 vạn quân v·ũ k·hí trang bị có thể nói nghèo nàn đến làm người ta giận sôi máu.

Có điều trải qua sự viện trợ của cô ta, đám này coi như cũng đã có sức chiến đấu đáng kể. Nhưng khi tiến công vùng đất của họ Lạc, thì sức chiến đấu của quân họ Lạc cũng không yếu kém.

Kết quả Bách Tề phái ra 20 vạn quân, cộng với 10 vạn quân của cô ta. Vậy mà không thể một lần tiêu diệt toàn bộ họ Lạc, chỉ có thể đánh cho bọn chúng từng bước lùi lại mà thôi. Việc này làm sao không khiến cô ta không tức giận được.

Có điều đối mặt với tên hoàng đế béo ú, đang lần mò trên cơ thể mình, cô ta vẫn phải nở một nụ cười thân tình. Bởi vì cô ta hiểu nếu như không có sự giúp đỡ của tên này, thì không bao giờ có thể trả thù được Đại Việt.

Chính vì vậy nhìn về phía tên này cô ta lúc này nở một nụ cười quyến rũ, sau đó lên tiếng nói rằng

- Bệ hạ bây giờ Đại Việt đang chia quân tiến công, có điều quân lính của chúng quá tinh nhuệ. Chúng ta lúc này nếu như trực tiếp cho quân lính đương đầu thì tổn thất sẽ rất lớn.

- Ta nghĩ rằng chúng ta nên chơi kế nhà không vườn trống. Gom tất cả quân lính và thường dân từng bước lùi lại kinh đô của chúng ta. Từ đây quân Đại Việt đi đến thành trì nào, bọn chúng lại phải phái quân trấn giữ ở đây, số quân của chúng sẽ càng ngày càng ít.



- Cộng với việc chiến trường bị kéo sâu vào trong nội địa của nước Bách Tề, sự tiếp viện của chúng càng khó khăn, khi đang trong thời tiết mùa đông này.

- Đã thế chúng lại không quen thuộc địa hình, từ đây chúng ta với quân số đã được gom góp và chuẩn bị sẵn sàng. Tuyệt đối có thể đánh bại bọn chúng một cách nhanh chóng.

Ôn Tộ nghe nghe Triệu Mẫn nói vậy thì rơi vào trầm tư. Hắn mặc dù bị nhan sắc của Triệu Mẫn mê mẩn đầu óc, nhưng thân là đế vương cho dù là hoàng đế của một tiểu quốc, thì hắn vẫn giữ lại một chút lý trí cho mình.

Việc t·ấn c·ông họ Lạc đối với nước Bách Tề của hắn mà nói là một điều cần thiết, để ổn định ngai vàng của hắn. Bởi vì họ Lạc đến vùng đất của hắn chỉ có mấy năm, nhưng sự bành trướng của chúng đã quá lớn, uy h·iếp trực tiếp đến địa vị của hắn.

Ngoài ra họ Lạc lại bị Đại Việt ruồng bỏ, mà theo suy nghĩ của hắn. Đại Việt khéo khi còn mong muốn họ lạc bị tiêu diệt nữa là, cho nên hắn mới mạnh dạng cùng Triệu Mẫn tiến công họ Lạc.

Nhưng lúc này khi quân Đại Việt vậy mà lại tiến công hắn, khiến hắn lúc này trong lòng đã có một chút đắn đo. Dù sao hắn cũng không hiểu hắn giúp Đại Việt tiêu diệt họ Lạc, giải quyết nguy cơ cho chúng. Nhưng chúng lại giúp đỡ họ Lạc tồn tại là có ý gì.

Có điều khi nghĩ đến vấn đề liên quân đang chuẩn bị tiến vào nước mình, lúc này trong lòng hắn cũng hiểu những lời Triệu Mẫn vừa nói thật sự có thể là một kế sách hắn nên áp dụng lúc này.



Nguyên nhân rất đơn giản, q·uân đ·ội của hắn nếu như không phải số lượng đông đảo, thì đơn giản không thể nào so sánh với q·uân đ·ội của các đại quốc được huấn luyện bài bản, và có trang bị vô cùng kỹ lưỡng.

Vậy nên gom hết dân chúng tại các thành trì biên giới với Cao Ly, rút về sâu trong nội địa. Khiến cho dọc đường liên quân của Đại Việt không những phải cắt cử quân canh giữ các thành trì, lại không có lương thực tiếp tế. Từ đây con đường hậu cần của chúng kéo dài, mới có cơ hội cho Bách Tề giành chiến thắng trong cuộc chiến này.

Nghĩ tới điều này Ôn Tộ lúc này lại nhìn về phía người phụ nữ không xương, đang ngồi trong lòng mình nở một nụ cười dâm đãng sau đó nói rằng.

- Quận chúa nói thật hay, có điều lúc này không bằng chúng ta hãy bàn bạc trên giường đi.

Triệu Mẫn nghe vậy thì nhìn về phía tên mập mạp c·hết bầm này, mà trong lòng chỉ muốn băm hắn thành ngàn mảnh. Có điều vì báo thù cô ta đã vứt đi tấm thân trong trắng của mình, để cho một tên xấu xí béo ú này ôm ấp, nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên mặt cùng với hắn thân mật.

Có điều khi nghĩ đến thù hận và kẻ thù Trần Thiên Ân, thì cô ta cho dù có c·hết cũng muốn băm vằm hắn thành ngàn mảnh, trả thù cho phụ vương và đất nước của mình. Vậy là cô ta lại theo Ôn Tộ lên trên giường đại chiến.

Những ngày sau đó Ôn Tộ áp dụng chiến thuật mà Triệu Mẫn nói, bắt đầu gom quân và dân chúng tại biên giới di tản vào sâu trong nội địa, tập trung quân lính tại thành Hùng Tân. Đồng thời các thành trì có biên giới giáp với Cao Ly đều bị đ·ốt p·há hết tất cả hoa màu, lương thực đều được vận chuyển vào sâu trong đất liền.

Việc này khiến cho đám người Trần Thiên Ân thật sự đau đầu. Tại thành Thương Minh của nước Bách Tề. Đây là thành trì đầu tiên khi từ biên giới Cao Ly tiến vào trong nội địa Bách Tề tại giáp phía ngoài biển.

Đứng trên tường thành, Trần Thiên Ân lúc này nhíu mày nghe Thiết Mộc Chuột báo cáo tình hình.



- Bẩm vương gia tòa thành này một người dân cũng không có, lương thực vật tư đều đã bị bọn chúng chuyển đi hết, hoa màu xung quanh cũng bị đ·ốt p·há.

- Ngoài ra theo thám tử của chúng ta báo cáo, cả trăm dặm đường phía trước các thôn trấn đều tương tự. Không một bóng người, hoa màu thực phẩm đều bị p·há h·oại.

Trần Thiên Ân nghe Thiết Mộc Chuột nói vậy, lúc này hắn nhíu mày thật sâu. Kế hoạch mà nước Bách Tề đang sử dụng lúc này, Trần Thiên Ân cũng trả lại gì. Bởi vì Đại Việt kiếp trước của hắn từng dùng cách này, đơn giản chính là kế vườn không nhà trống mà thôi.

Nhưng loại chiến thuật này, với Trần Thiên Ân dẫn dắt theo một hệ thống hạ tướng lĩnh thiếu kinh nghiệm mà nói. Nó lại là đòn đánh chí mạng, khiến cho hắn cũng phải phân vân trong các chiến thuật sắp tới.

Trong lòng Trần Thiên Ân lúc này cũng đã bắt đầu cảm thấy những suy nghĩ của mình, đang ngày càng trở nên khinh thường kẻ thù.

Nước Bách Tề là một tiểu quốc nhỏ, thậm chí quốc lực còn không bằng Cao Ly. Chính vì thế Trần Thiên Ân cho rằng kẻ thù chính của hắn chính là Triệu Mẫn, và hệ thống hạ tướng lĩnh đi theo cô ta mà thôi.

Bởi vì đám tàn quân của Đại Nguyên này, là lực lượng tướng lĩnh cao tầng dưới trướng Triệu Lệ. Bọn chúng không những có kinh nghiệm chiến trường, mà còn nắm giữ vô số thợ thủ công của Đại Nguyên. Từ đây sức uy h·iếp của chúng với một đội quân với số lượng tương tự tuyệt đối là cực kỳ to lớn.

Có điều Trần Thiên Ân nghĩ rằng hắn nắm giữ liên quân, với quân lính hết sức tinh nhuệ, cho nên nước Bách Tề hắn không coi ra gì. Mà kẻ thù chính là chục vạn quân của Triệu Mẫn. Nhưng đến thời điểm này, Trần Thiên Ân mới phát hiện rằng không có một kẻ nào là ngu ngốc.

Nước Bách Tề chơi kế vườn không nhà trống, đã khiến hắn lúc này tiến thì lo lắng, mà điều động thêm q·uân đ·ội đến đây thì lại bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, và tăng chi phí phát sinh cho c·hiến t·ranh. Điều này khiến hắn thật sự đau đầu.