Chương 50: Uy hiếp 5
- Quan trọng nhất Cao Ly có thắng thì các ngươi binh lực mười không còn một. Lúc đó Đại Minh sẽ thẳng tay lấn lướt, thậm chí chúng vì đề phòng jumông ngươi phản lại bọn chúng như phản lại Đại Việt, sẽ trực tiếp loại bỏ ngươi, cùng với hoàng tộc của ngươi. Sau đó đưa một thế lực khác lên chống đỡ cho Cao Ly.
- Mà nếu các ngươi thất bại vậy, thì tất nhiên đồ đao của Đại Việt ta cũng chưa từng nhân nhượng với kẻ phản bội. Hoàng tộc Cao Ly các ngươi gà chó không tha.
- Dân chúng Cao Ly đời đời làm nô lệ. Đây chính là cách nhìn của Đại Việt, chúng ta đối với kẻ phản bội sẽ không có nhân từ, không có thương lượng.
- Hiện giờ trong thành Chu Hậu Chiếu đang ngồi đợi câu trả lời của ngươi đúng không. Đối với việc này ta không quan tâm lắm, nhưng ta lúc này ngồi ở đây nhìn về phía ngươi, mặt đối mặt hỏi ngươi một câu. Ngươi thuần phục Đại Việt vẫn là đi theo Đại Minh đây.
Trần Thiên Ân nói đến đây thì hắn lúc này dùng một ánh mắt tràn đầy sự lạnh giá, nhìn về phía jumông. Thấy cảnh này jumông lúc này trong lòng đang run rẩy không thôi.
Hắn từ lúc sinh ra đến giờ tham gia chiến trận có thể nói không ít, nhưng bởi vì toàn chiến thắng được dân chúng cổ vũ, được quan viên nịnh hót, khiến hắn ta cảm thấy mình đủ mạnh để chống lại tất cả các kẻ thù.
Có điều lúc này khi đối mặt với Trần Thiên Ân, cộng với việc những lời Trần Thiên Ân vừa nói như là từng lưỡi đao đâm vào tim hắn.
Một câu nói không ngừng lởn vởn trong đầu hắn lúc này, đó chính là Cao Ly quá yếu, khiến cho hắn gần như phát điên. Có điều thân là một hoàng đế, một kẻ cầm quyền, hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình. Nhìn về phía người thanh niên đang ngồi ngai vàng vốn dĩ là của mình, hắn lúc này rơi vào trầm tư.
Đại Minh có mạnh đi chẳng nữa, nhưng bọn chúng và Cao Ly vốn cũng chưa từng có quan hệ thân thiết. Mục đích của chúng cũng giống Đại Việt, là muốn trưởng khống vùng đất của Cao Ly, sau đó tạo bàn đạp để tiến công các nước tại phía Bắc.
Bây giờ hắn mà đồng ý trở thành thuộc quốc của Đại Minh, vậy thì chắc chắn sẽ đối với lửa hận của Trần Thiên Ân. Mà việc đầu tiên hắn phải đối mặt, tất nhiên là 25 vạn liên quân mà Trần Thiên Ân đã dắt đến đây. Lúc này chúng lại đang đóng ngay bên ngoài thành Bình Nhưỡng.
Nghĩ đến hậu quả tồi tệ nhất, khắp mọi thành trì của Cao Ly khói lửa nghi ngút, xác c·hết khắp nơi. Khiến cho thân là một hoàng đế sự quyết đoán của hắn lúc này cũng phải sụp đổ.
Jumông nhìn về tướng quân Uyên Cái Tô Văn sau đó lên tiếng nói rằng.
- Uyên Cái Tô Văn ngươi có sẵn sàng cùng ta t·ử t·rận xa trường hay không.
Uyên Cái Tô Văn nghe vậy thì dùng tay vỗ vào ngực mình sau đó nói rằng.
- Bệ hạ xin yên tâm, chỉ cần người nói muốn chiến, mạt tướng cho dù có c·hết cũng sẽ lôi kéo vô số kẻ thù chôn cùng.
Jumông nghe vậy thì gật đầu, hắn nhìn về phía đám thân binh đang bao vây lấy đám người Trần Thiên Ân lúc này lên tiếng.
- Các thân vệ của ta, các ngươi có muốn cùng ta chinh chiến đến hơi thở cuối cùng hay không.
Đám binh sĩ này nghe vậy đồng thanh hét lớn.
- Vì bệ hạ chiến tử đến cùng.
Jumông nghe vậy thì gật đầu, hắn lúc này dùng một ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Trần Thiên Ân sau đó nói rằng.
- Người Cao Ly chúng ta đều sẵn sàng muốn c·hết, để bảo vệ sự độc lập của mình. An Vương không biết ngài định làm gì đây.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì thật sâu nhìn về phía jumông, qua một lúc hắn chỉ biết thở dài sau đó nói rằng.
- Câu trả lời của ta ngươi không nghe được. Bởi vì ta vốn không quan tâm đến sự sống c·hết của người Cao Ly.
- Nhưng câu hỏi của ta ngươi trung thành với Đại Việt hay thuần phục Đại Minh, ngươi vẫn chưa trả lời.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, jumông lúc này thật sâu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng của mình kia. Có điều trải qua một phen đắn đo trong lòng, hắn lúc này vậy mà quỳ xuống, dập đầu với Trần Thiên Ân sau đó nói rằng.
- Thần Jumong thuần phục Đại Việt.
Thấy jumông như vậy, Uyên Cái Tô Văn lúc này chỉ biết thở dài, sau đó không nói nhiều quỳ xuống. Đám binh sĩ thân vệ của Jumong nhìn nhau một chút, cuối cùng cũng theo chủ của mình đồng loạt quỳ xuống.
Nhìn bọn chúng như vậy, Trần Thiên Ân lúc này mỉm cười sau đó lên tiếng nói rằng.
- jumông ta khâm phục sự gan dạ của ngươi và ta cũng hiểu rằng là con người hay là bậc minh quân ai cũng sẽ có sai lầm. Vậy nên việc hôm nay ta không trách ngươi.
- Có điều đám binh sĩ của người lúc nãy tràn đầy sát khí muốn g·iết ta. Hành động này thật sự khiến ta không ưng ý, ngươi lôi bọn chúng ra ngoài chém đầu hết đi. Tất nhiên Uyên Cái Tô Văn ngoại lệ, hắn vẫn còn có một chút tài năng quân sự, cũng không thể c·hết một cách vớ vẩn như vậy.
- Trong cuộc tiến công nước Bách Tề sắp tới, hắn sẽ chỉ huy một vạn quân tiên phong xông trận. Thắng vậy thì lấy công chuộc tội, thua vậy thì xử chém toàn tộc.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, jumông lúc này hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía hắn sau đó nói rằng.
- An Vương tất cả là lỗi của ta, các binh sĩ này không hề có tội gì cả.
Trần Thiên Ân nghe vậy mỉm cười hắn lúc này từ trên ngai vàng đi xuống. Lúc đi qua người jumông thì vỗ vai tên này một chút, sau đó rời đi không trả lời.
Đợi khi Trần Thiên Ân và Thiết Mộc Chân biến mất khỏi đại điện, lúc này jumông như người mất hồn đứng ở đó không nói gì cả. Thấy cảnh này Uyên Cái Tô Văn nhìn về phía đám binh sĩ đang có chút sợ sệt, đứng xung quanh đại điện mà lên tiếng nói rằng.
- Các vị huynh đệ, Cao Ly lúc này quá yếu không thể chống lại Đại Việt. Bây giờ Trần Thiên Ân muốn các ngươi c·hết. Các ngươi nếu không c·hết vậy thì Cao Ly sẽ đón nhận 25 vạn quân của các bộ tộc Thảo Nguyên tại phía ngoài thành tiến công.
- Chính vì vậy ta không ép buộc các vị, ta cũng không có tư cách ra lệnh cho các vị đi c·hết. Nhưng vì Cao Ly hi vọng các vị đại nghĩa một lần.
Uyên Cái Tô Văn vừa nói vậy, lúc này một tên binh sĩ thân vệ nhìn về phía hoàng đế của họ, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Bệ hạ người không cần phải sợ hãi, chúng thần từ lúc gia nhập q·uân đ·ội đã sẵn sàng c·hết vì Cao Ly. Ngày hôm nay Cao Ly chúng ta yếu thế, phải thuần phục Đại Việt. Nhưng hi vọng c·ái c·hết của chúng ta không vô ích, một ngày nào đó bệ hạ sẽ xây dựng Cao Ly hùng mạnh, thoát khỏi nanh vuốt và sự khống chế của Đại Việt.
Binh sĩ này nói xong, hắn đưa kiếm lên cổ sau đó t·ự v·ẫn. Thấy cảnh này các binh sĩ khác ào ạt làm theo không có quá nhiều do dự.
Qua một lúc đại điện tràn đầy máu tươi và xác c·hết, mà jumông lúc này hai mắt của hắn đã rơi lệ nhưng lại không nói một lời. Uyên Cái Tô Văn thấy vậy nhìn về phía hoàng đế của mình thở dài, rồi ra ngoài sai quân lính mang các xác c·hết này rời đi . Đồng thời cũng c·hặt đ·ầu tất cả các t·hi t·hể, sau đó gửi đến chỗ Trần Thiên Ân xem như là một câu trả lời.
Tại trong doanh trại, Trần Thiên Ân nhìn về phía những chiếc gương gỗ chứa đầy đầu người thở dài . Sau đó sai người đem chôn, rồi lại nhìn về phía Thiết Mộc Chân đang đứng bên cạnh lên tiếng nói rằng.