Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 28 hợp tác 6




Chương 28 hợp tác 6

Chương 28 hợp tác 6

Lý Thế Dân vừa nói vậy, Trần Thiên Ân lúc này cũng mỉm cười . Nhìn về phía hắn mà không ngừng suy nghĩ trong lòng, Lý Thế Dân cũng là một kẻ có tài.

Thân là hoàng đế, thân là kẻ thống trị đất nước. Nhân từ là thứ không bao giờ tồn tại. Chỉ có lợi ích mới là thứ hoàng đế luôn luôn đặt trên đầu mình để xem xét mọi vật.

Vậy nên việc hoàng tộc g·iết hại lẫn nhau, để leo lên ngôi vị hoàng đế. Trần Thiên Ân không cảm thấy đó là sai trái. Nếu như có sai trái thì chính là thời đại này, ảnh hưởng đến con người mà thôi.

Về việc Lý Thế Dân cho rằng mình hơn hai người Lưu Bị và Dương Quảng . Trần Thiên Ân khẳng định rằng Lý Thế Dân nói đúng.

Mặc dù Lưu Bị đoạt được giang sơn là nhờ hệ thống tướng lĩnh, cũng như mưu sĩ giúp hắn bày binh bố trận, lên các kế hoạch . Nhưng không thể không nói đến mị lực của Lưu Bị. Bởi vì nếu không có mị lực, đám này làm sao có thể liều c·hết đi theo hắn chinh chiến cơ chứ.

Vậy nên trong cái nhìn của Trần Thiên Ân đối với tất cả hoàng đế của Cửu Châu. Thì Lưu Bị tuyệt đối là kẻ có mị lực lớn nhất. Nhưng về tài năng thì tên này chính là một tên đần. Cầm quân đánh trận không được, mưu trí hãm hại người cũng không xong.

Nhiều lúc chính Trần Thiên Ân cũng không hiểu nổi. Tại sao một kẻ như vậy, lại có vô số người liều c·hết đi theo. Lẽ nào bởi vì hai chữ nhân nghĩa, có thể mê hoặc lớn như vậy hay sao. Lẽ nào tiền tài, dục vọng, quyền thế . Không khiến cho hệ thống tướng lĩnh dưới trướng Lưu Bị phản bội hắn hay sao.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Trần Thiên Ân nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nhìn về phía Lý Thế Dân, hắn lúc này lên tiếng nói rằng:



- Bệ hạ người cũng đã khẳng định rằng bản thân mình nắm giữ tài hoa, vượt xa so với Lưu Bị . Vậy ngài tại sao lại còn sợ hãi Lưu Bị đây.

- Kinh tế nó ảnh hưởng đến toàn bộ một quốc gia . Nhưng trò chơi kinh tế này, lại nằm trong tay kẻ cầm quyền. Trong trò chơi kinh tế này, không phải sử dụng gươm đao để phân thắng bại . Mà là mưu trí hơn người để phân thắng bại.

- Phát triển kinh tế của một quốc gia. Đầu tiên là phải nhận được sự ủng hộ của toàn bộ dân chúng và các tầng lớp trong đất nước. Thứ hai phải có những đối sách, để chống lại âm mưu p·há h·oại của kẻ thù.

- Hai điểm này là điểm cốt lõi để phát triển kinh tế của một đất nước. Mà bất kỳ thế lực nào đều phải nắm lấy. Đại Hán có thể mạnh. Đại Hán cũng có thể hiểu âm mưu của chúng ta. Nhưng trong trò chơi chính trị, đi sai một nước sẽ hủy cả bàn cờ.

- Vậy nên nếu như có thể dùng âm mưu để đánh bại Đại Hán. Để cho vô số binh sĩ của chúng ta không phải c·hết trận . Thì tại sao chúng ta không thử.

- Bệ hạ người nghĩ coi, Đại Hán muốn phục hồi kinh tế. Muốn phát triển Đại Hán. Thì thời gian chúng cần là bao lâu. Năm năm, 10 năm hay thậm chí cả đời này. Lưu Bị cũng làm không nổi.

- Có điều thời gian Đại Hán suy yếu thật sự không nhiều . Chúng ta cùng lắm cho chúng 3 năm. Trong ba năm này, chúng ta sẽ sử dụng mưu kế để hãm hại Đại Hán. Không ngừng suy yếu nội tình của chúng.

- Nếu như thời gian qua 3 năm. Chúng ta không thể khiến Đại Hán suy yếu . Ngược lại thấy Đại Hán đang bắt đầu vào thời kỳ phát triển. Vậy lúc đó chúng ta động binh, tiêu diệt Đại Hán có khác là bao.

- Cùng lắm lại t·hương v·ong một chút mà thôi. Mà trong mắt những kẻ cầm quyền như bệ hạ . Ngươi sẽ quan tâm việc c·hết một vạn người hay c·hết một chục vạn người, trong một cuộc chiến hay sao.



Trần Thiên Ân vừa nói vậy, Lý Thế Dân lúc này cũng gật đầu tán thành trong lòng. Có điều mặt ngoài của hắn thì vẫn tỏ vẻ lưỡng lự . Thậm chí còn định nói gì đó để giải thích . Có điều Trần Thiên Ân lại không cho hắn nói . Mà tiếp tục c·ướp lời lên tiếng nói rằng:

- Cả bệ hạ và ta, hay các quốc gia muốn công đánh Đại Hán lúc này đều hiểu. Tiến công Đại Hán sẽ có vô số binh sĩ của quốc gia tiến công đầu tiên c·hết trận. Nhưng không tiến công Đại Hán, mà để bọn chúng phát triển. Một ngày nào đó lại uy h·iếp đến chúng ta, thì việc này không thể chấp nhận được.

- Có điều thân là những người đứng đầu của một nước . Chúng ta cũng không thể nào không tính đến an nguy của thuộc hạ mình.

- Vậy nên ta lần này đến đây, thứ nhất để bàn bạc về kế hoạch hợp tác kinh tế của hai nước. Thứ hai là muốn thuyết phục bệ hạ, hãy dành thời gian từ 2 đến 3 năm. Để bày ra mưu kế phá hủy kinh tế của Đại Hán. Tạo thêm một bước khiến Đại Hán suy yếu.

- Ba năm sau hoặc không đến thời gian này. Chúng ta cảm thấy Đại Hán đã suy yếu đến mức tận cùng. Lúc đó phái binh tiến công, có thể giảm bớt t·hương v·ong của chúng ta.

- Nếu Đại Hán vẫn vượt qua mọi mưu kế của chúng ta, từng bước phát triển . Vậy thì chúng ta lúc đó bỏ thêm vài chục vạn tính mạng binh sĩ nữa vào cuộc chiến, lại có làm sao.

- Phải biết rằng chúng ta đã lấy góc nhìn của binh sĩ. Để cố gắng phá hủy Đại Hán bằng quyền lực mềm. Nhưng chúng ta không thực hiện nổi. Vậy thì chúng ta hi sinh thêm tính mạng binh sĩ . Đây cũng không phải là chúng ta vô năng . Mà là thật sự tình thế ép buộc. Các binh sĩ cho dù có biết. Cũng sẵn sàng hi sinh trên chiến trường, mà không một câu oán thán.

- Cho dù sau này sử sách có ghi rằng. Chúng ta bởi vì hai chữ nhân nghĩa. Bỏ mất thời cơ chiến đấu, tiêu diệt Đại Hán. Đến lúc tiến công Đại Hán, quân số hy sinh nhiều hơn. Khiến cho chúng ta mang tội lỗi trong lịch sử.

- Nhưng con dân của chúng ta lúc này, binh sĩ của chúng ta sẽ đội ơn chúng ta. Họ sẽ nói rằng hoàng đế của họ là người tốt . Hoàng đế của họ không muốn con dân và chiến sĩ của mình, hy sinh một cách vô ích. Nhưng kẻ thù phát triển ngày một mạnh. Họ nhất định phải làm như vậy.



Trần Thiên Ân nói đến đây thì lúc này hắn không lên tiếng nữa . Mà các đại thần ngồi trong đại sảnh lúc này. Cũng đều nhìn về phía Trần Thiên Ân mà run rẩy trong lòng.

Kế hoạch của Trần Thiên Ân vừa nói ra, có thể nói cực kỳ thâm độc. Tại sao lại nói hai chữ thâm độc này. Đơn giản chính là vì Trần Thiên Ân không chỉ đánh cược vào tài nghệ của mình, không thua Lưu Bị .

Mà là hắn đang đánh cược số mệnh của mấy chục vạn binh sĩ sẽ t·ử t·rận. Trong cuộc chiến với Đại Hán. Nếu như Đại Việt phát động tiến công.

Phải biết rằng Đại Hán lúc này theo mắt nhìn của các quốc gia là đang suy yếu cực kỳ . Kinh tế bị phá hủy, tiềm lực c·hiến t·ranh gần như bị xóa bỏ. Hệ thống tráng đinh bị giảm sút, không thể bổ sung q·uân đ·ội. Hệ thống chính trị lại lục đục. Mọi điểm yếu của một quốc gia Đại Hán đều dính phải. Tiến công Đại Hán lúc này tuyệt đối là thời cơ có lợi nhất.

Nhưng đợi 3 năm sau, các quốc gia hãm hại Đại Hán qua kinh tế sẽ đặt ra hai giả thuyết. Đầu tiên là Đại Hán suy yếu. Thứ hai là Đại Hán phát triển.

Nếu Đại Hán suy yếu thì tất nhiên binh sĩ bỏ mạng trên chiến trường, sẽ giảm sút một cách đáng kể. Bởi vì chỉ cần các quốc gia tiến công Đại Hán với tiềm lực bị suy yếu. Sẽ nhanh chóng b·ị đ·ánh hạ . Thậm chí phản kháng cũng không có.

Nhưng nếu Đại Hán phát triển mà nói . Thời gian 3 năm về cơ bản, Đại Hán chỉ có thể phát triển kinh tế . Quân số có thể bổ sung một chút nhưng cũng không đáng là bao.

Có điều số quân lính hi sinh trên chiến trường của các nước. Tuyệt đối sẽ phải lật gấp hai lần so với tiến công Đại Hán ngay lúc này.

Nghĩ đến những điều này, lại nghĩ đến những lời Trần Thiên Ân vừa nói . Trong lòng các vị đại thần đều cảm thấy rét lạnh. Họ dùng ánh mắt e ngại, nhìn kẻ thanh niên đang ngồi trước mặt này.

Hắn ta rốt cuộc là thứ gì. Tại sao hắn lại tàn nhẫn đến vậy. Tại sao hắn lại dùng tính mạng của vô số binh sĩ. Để tham gia một trò chơi mà hắn nghĩ rằng bản thân mình sẽ thắng cược.

Cầu đề cử, đánh giá, góp ý bình luận