Chương 24 hợp tác 2
Chương 24 hợp tác 2
- An Vương muốn hợp tác, chúng ta cũng chấp nhận hợp tác . Có điều không biết hợp tác kinh tế ở đây là như thế nào. Mở một tuyến đường kinh tế lại làm sao. Ngài có thể giải thích rõ hay không.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười. Sau đó lúc này hắn mới lên tiếng nói rằng.
- Không biết bệ hạ có bản đồ hay không . Có thể mang đến một tấm, chúng ta nhìn trên bản đồ. Sau đó phân tích nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy . Lý Thế Dân lúc này gật đầu, sau đó sai người cầm một tấm bản đồ lớn đến đây. Đợi khi đã có bản đồ, lúc này Trần Thiên Ân bắt đầu chỉ về phía bản đồ lên tiếng nói rằng:
- Trước hết nói về vấn đề Đại Việt muốn hợp tác kinh tế với Đại Đường. Để mở một tuyến đường giao thương từ Đại Việt, nối thẳng và Thảo Nguyên.
- Tuyến đường này chúng ta không yêu cầu là các vùng đất này, Đại Đường phải giao cho chúng ta quản lý. Hoặc cũng không yêu cầu Đại Đường không được phép thu thuế.
- Mà đơn giản chính là trong tuyến đường này. Tất cả các hàng hóa chúng ta vận chuyển đến Thảo Nguyên đều được lưu hành. Kể cả là v·ũ k·hí, áo giáp hay chiến mã.
Trần Thiên Ân nói đến đây, Lý Thế Dân lúc này cũng đã hiểu sơ qua về kế hoạch mà Trần Thiên Ân muốn làm. Đơn giản chính là loại bỏ đi sự kiểm soát quá mức của Đại Đường lúc này. Cũng như một số mặt hàng c·hiến t·ranh, Đại Việt sợ Đại Đường sẽ thu của họ. Trong lúc đi qua Đại Đường mà thôi.
Nghĩ đến điều này, Lý Thế Dân lại mỉm cười. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Đại Việt vận chuyển một lượng lớn áo giáp, v·ũ k·hí, vật tư c·hiến t·ranh đi qua vùng đất của chúng ta. Liệu các người có chỉ âm mưu đưa số v·ũ k·hí này cho người Thảo Nguyên . Hay là muốn t·ấn c·ông bất ngờ thành trì của Đại Đường thì sao đây.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười, sau đó hắn nói rằng:
- Chiến tranh không đơn giản chỉ là một ít v·ũ k·hí. Mà còn là một kế hoạch tỉ mỉ được vạch ra từ lâu, với số quân lính nhất định.
- Chính vì vậy bệ hạ thật sự nghĩ rằng chỉ một lô v·ũ k·hí. Với vài trăm hộ vệ vận chuyển. Có thể đánh c·ướp được thành trì của Đại Đường hay sao.
- Mà nếu như họ thật sự thành công đánh c·ướp được thành trì của Đại Đường. Vậy thì ta thấy ngôi vị hoàng đế của ngài. Cũng có thể để cho kẻ khác ngồi được rồi.
Nghe lời nói châm chọc của Trần Thiên Ân. Lý Thế Dân vẫn không hề tức giận, mà ông ta vẫn một bộ mặt mỉm cười sau đó nói rằng.
- An Vương thật sự biết nói chuyện . Có điều ta đang nói rằng chúng ta nên thu thuế, số loại quân tư v·ũ k·hí này như thế nào.
- Dù sao những loại hàng hóa này. Vận chuyển trên lãnh thổ Đại Đường vẫn có chút uy h·iếp với các thành trì của chúng ta. Chính vì vậy thuế mà Đại Đường đánh cho những loại mặt hàng này. Tuyệt đối không thể nào giống với các loại mặt hàng khác được.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì nhìn về phía Lý Thế Dân bằng một ánh mắt trầm tư. Qua một lúc hắn ở một nụ cười lạnh lùng sau đó nói rằng:
- Dạo gần đây hình như người Đột Quyết không hay xâm lấn Đại Đường thì phải. Nguyên nhân chính là vì bọn họ được Đại Việt cung cấp hàng hóa vật tư vào mùa đông.
- Nói cách khác nếu như Đại Đường tiếp tục làm khó Đại Việt. Vậy thì một ngày nào đó người Đột Quyết hoặc các dân tộc Thảo Nguyên thiếu thốn vật tư. Họ có liều mạng tiến công về phía Đại Đường để c·ướp vật tư hay không rất khó nói.
Nghe Trần Thiên Ân uy h·iếp bản thân mình . Lý Thế Dân lúc này đã có chút sự tức giận, nhìn về phía người thanh niên trước mặt. Hắn lên tiếng nói rằng:
- An Vương thật là giỏi phán đoán tình hình. Nhưng An Vương không biết rằng tại biên giới phía Tây của Đại Đường. Hơn 60 vạn quân của chúng ta đang đóng giữ tại đó .
- Ta không tin rằng một đám Thảo Nguyên mam di có thể vượt qua được phòng tuyến phía tây của chúng ta. Lẽ nào bọn chúng định cưỡi ngựa vượt qua tường thành hay sao.
Lý Thế Dân vừa nói vậy, lúc này Đỗ Như Hối lại lên tiếng.
- An Vương ta biết các ngươi hiện nay đang hướng đến mục tiêu là Đại Hán. Nhưng các ngươi cũng lo lắng khu vực thảo nguyên, một khi cách xa bàn tay của Đại Việt . Dễ dàng sinh dị biến.
- Vậy nên con đường tiếp viện cho Thảo Nguyên. Không đơn giản chỉ là tiếp cận kinh tế của chúng. Mà còn là thể hiện sự ảnh hưởng của Đại Việt đối với những vùng đất này.
- Chính vì vậy ta đề nghị Vương Gia hãy cùng Đại Đường dùng hai chữ hợp tác để đàm phán. Còn nếu như ngài muốn uy h·iếp Đại Đường ta. Vậy thì tổn thất mà Đại Đường gánh lấy, chắc chắn là có. Nhưng tổn thất mà Đại Việt chịu đựng cũng không phải là con số nhỏ.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì nhìn về phía Đỗ Như Hối một chút. Trong lòng hắn cảm thán một đám nho sĩ của Đại Đường thật sự cũng vô cùng lanh lợi. Miệng lưỡi vô cùng bén nhọn. Có điều đúng như những gì Đỗ Như Hối nói. Đại Việt thật sự phải đả thông con đường kinh tế nối liền với Thảo Nguyên.
Nếu như một ngày Đại Việt và Thảo Nguyên tầm ảnh hưởng bị giảm sút . Thì cho dù có một vị vương của Đại Việt đang nắm giữ thảo nguyên trong tay. Thì các lực lượng ở đây vẫn có thể xảy ra dị tâm. Thậm chí bị các thế lực khác mua chuộc. Nghĩ đến những điều này Trần Thiên Ân lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Được rồi hiện giờ nếu đã nói đến nước này. Thì chúng ta cũng không cần phải úp mở gì nữa. Hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.
- Đại Việt chúng ta muốn mở ra một con đường giao thương với người thảo nguyên. Có thể cho Đại Đường kiểm tra hàng hóa. Cũng có thể để cho Đại Đường đánh thuế. Nhưng Đại Đường không được phép thu hàng hóa của chúng ta dưới bất kỳ hình thức nào.
- Tất nhiên Đại Việt cũng là người biết nói lý lẽ . Nếu như Đại Đường có thể lấy ra chứng cứ là các loại hàng hóa của chúng ta. Có ý đồ xấu muốn hãm hại Đại Đường . Vậy thì các người có thể thu giữ.
- Đổi lại Đại Đường muốn cái gì. Hiện giờ ta đang nghe đây. Bệ hạ và các vị đại nhân có thể thoải mái ra điều kiện . Nếu như đáp ứng được thì chúng ta đồng ý.
- Nếu không đáp ứng được. Vậy thì xin lỗi tiếp sau đó, Đại Việt nhất định sẽ phát động c·hiến t·ranh t·ấn c·ông Đại Đường, bất chấp t·hương v·ong. Để đả thông con đường nối vào Thảo Nguyên.
Trần Thiên Ân vừa nói vậy thì các vị đại thần của Đại Đường . Hay chính Lý Thế Dân cũng phải sửng sốt. Bọn họ hiểu rằng Thảo Nguyên thật sự là một vùng đất mà Đại Việt đang muốn nắm trong tay. Nó cũng là lưỡi đao sắc bén uy h·iếp các thế lực trong thời gian tới.
Nhưng họ không nghĩ rằng Đại Việt lại quan tâm đến tuyến đường này như vậy. Thậm chí sẵn sàng phát động c·hiến t·ranh, để đả thông con đường nối vào Tây Vực.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng nhất, là Đại Đường và Đại Việt lại xảy ra c·hiến t·ranh . Thậm chí vì mở rộng con đường kinh tế, lối vào thảo nguyên. Trận chiến này trừ khi Đại Việt thắng nếu không sẽ không bao giờ kết thúc.
Hậu quả mà nó để lại, tuyệt đối là một tổn thất to lớn với cả hai nước. Mà trong thời buổi thế cục Cửu Châu hỗn loạn. Việc hai quốc gia đang có thế lực mạnh nhất, giao chiến với nhau. Sẽ khiến những quốc gia khác cười mỉa mai mà đứng khoanh tay xem xét.
Nghĩ đến những điều này, Lý Thế Dân nhìn về phía Trần Thiên Ân một chút. Cố gắng thông qua nét mặt của tên này. Để hiểu xem rốt cuộc Đại Việt có thật sự điên cuồng như lời Trần Thiên Ân nói hay không.