Chương 23 hợp tác
Chương 23 hợp tác
- Hiện giờ đã là giữa tháng 5, Trần Thiên Ân đi vào vùng đất của Đại Đường ta cũng đã được gần 2 tháng.
- Nhưng đến thời điểm này, chúng ta lại không biết rốt cuộc hắn có mục đích gì. Nếu như chỉ đưa vợ đến thăm nhà ngoại thì điều này hoàn toàn không hợp lý.
Lý Thế Dân vừa nói vậy, lúc này Đỗ Như Hối lại lên tiếng nói rằng:
- Bẩm bệ hạ lúc đầu chúng ta đều cho rằng . Trần Thiên Ân đến Đại Đường hoặc là cùng chúng ta hợp tác t·ấn c·ông lãnh thổ Đại Hán . Hoặc là có những ý tưởng khác . Nhưng đến thời điểm hiện tại. Hắn ta đang thể hiện ra một bộ mặt dửng dưng. Không ai đoán được hắn muốn làm gì.
- Có điều Đại Hán là con mồi mà Đại Việt đang hướng tới là điều chắc chắn. Vậy nên chúng ta phán đoán quá nhiều cũng vô ích. Không bằng hãy cứ đợi xem rốt cuộc Trần Thiên Ân muốn làm gì . Dù sao nếu muốn công đánh Đại Hán . Đại Việt không thể nào một mình nuốt trôi hết miếng bánh béo ở này được.
Nghe Đỗ Như Hối nói vậy, Lý Thế Dân lúc này cũng cảm thấy có lý. Đúng lúc ông ta định nói gì đó thì một tên thái giám chạy vào nói rằng:
- Bẩm bệ hạ An Vương Trần Thiên Ân đến đây bái kiến.
Lý Thế Dân vừa nghe vậy thì hắn lúc này nở một nụ cười lạnh lùng. Sau đó cho thái giám đi truyền Trần Thiên Ân vào đây. Một lúc sau nhìn về phía Lý Thế Dân và các vị đại thần của hắn. Trần Thiên Ân lúc này mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
- Gặp qua bệ hạ.
- An Vương mời ngồi.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười, sau đó đi đến một cái ghế ngồi xuống. Thấy cảnh này Lý Thế Dân cũng ra hiệu cho các quan viên có mặt trong phòng ngồi xuống. Đợi khi tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi . Lúc này Lý Thế Dân nhìn về phía Trần Thiên Ân mỉm cười nói rằng:
- An vương hôm nay đến gặp Trẫm, không biết có việc gì. Là việc nhà, vẫn là việc nước.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì nở một nụ cười nhạt. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Lần này ta đến đây để mang theo vợ về thăm nhà ngoại. Có điều thăm hỏi cũng đã được mấy hôm. Phong tình của Đại Đường ta cũng đều đã nếm thử. Hiện giờ chúng ta nói về việc công đi.
Lý Thế Dân nghe vậy thì mỉm cười gật đầu . Nhìn về phía người con rể này mà hắn vừa yêu vừa ghét.
Yêu thích Trần Thiên Ân chính là bởi vì tài năng của hắn . Nhưng ghét Trần Thiên Ân cũng chính bởi vì tài năng của hắn. Khiến cho Đại Đường bị uy h·iếp quá lớn từ phía Đại Việt.
Có điều Lý Thế Dân cũng hiểu rằng người trước mặt này không thể g·iết. Hoặc nói đúng hơn không thể c·hết trên lãnh thổ Đại Đường. Bởi vì một khi hắn c·hết trên lãnh thổ Đại Đường. Thì Đại Việt và Đại Đường sẽ bước vào một thời kỳ c·hiến t·ranh không có hồi kết.
Nghĩ đến những điều này, lại nhìn về phía thái độ dửng dưng của tên khốn kiếp trước mặt. Lý Thế Dân lúc này nở một nụ cười hòa ái, sau đó nói rằng:
- Không biết An Vương muốn cùng Đại Đường hợp tác trong thời gian tới. Hay có thứ gì muốn nói rõ với trẫm đây.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười . Hắn lúc này nhìn về phía Lý Thế Dân trầm tư một chút . Đợi khi chỉnh chu lại lời nói trong đầu thì lúc này hắn mới lên tiếng:
- Lần này ta đến đây là đại diện cho Đại Việt, muốn cùng Đại Đường tiến hành hợp tác kinh tế trong thời gian tới.
- Ồ, không biết chuyện này nói thế nào.
- Bệ hạ ngài xem Đại Việt chúng ta không chỉ có khoảng cương thổ lúc này. Mà còn có một khoảng cương thổ tại vùng đất của người Hung Nô. Cũng như việc một loạt các tiểu quốc Thảo Nguyên đang phụ thuộc chúng ta lúc này.
- Có điều sau cuộc chiến năm trước. Chúng ta là quốc gia thất bại . Con đường kinh tế của chúng ta nối liền vào những vùng đất của Thảo Nguyên. Đã bị Đại Đường và Đại Tần cắt đứt.
- Chính vì vậy lần này ta đến đây . Muốn tỏ thiện ý hai nước Đại Việt và Đại Đường tiến hành hợp tác kinh tế. Mở ra một thông đạo cho Đại Việt đưa hàng hóa nối liền vào thảo nguyên.
Lý Thế Dân nghe vậy thì mỉm cười. Hắn lúc này không lên tiếng, mà đánh mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ đang ngồi ở đây. Thấy động thái của hắn, lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười lên tiếng nói rằng:
- An Vương vừa rồi ngài nói là muốn hai bên hợp tác kinh tế.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, không trả lời. Nhìn thấy động thái của Trần Thiên Ân, Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này mỉm cười . Sau đó tiếp tục lên tiếng:
- An Vương ngài muốn hợp tác kinh tế. Để cho Đại Đường mở một con đường kinh thương, cho Đại Việt tiến vào vùng đất Thảo Nguyên.
- Nhưng con đường này lại nằm trên lãnh thổ của Đại Đường. Vậy nên Đại Việt phải làm gì đây. Là nguyên đóng thuế, vẫn là có thái độ khác . Khiến cho Đại Đường chúng ta cảm thấy ưng thuận.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì hắn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Trưởng Tôn đại nhân, ta nghe nói Trưởng Tôn thị là một trong bảy đại thế tộc lớn nhất của Đại Đường lúc này. Không biết có đúng hay không
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy, thì sắc mặt sầm lại. Hắn nhìn về phía Trần Thiên Ân một chút. Trong lòng không biết tên khốn này đang có ý gì . Có điều hắn ta vẫn mỉm cười sau đó đáp lời.
- Trưởng Tôn thị chúng ta bất quá chỉ là một tiểu thế tộc ở Đại Đường mà thôi . Không dám nói là đại thế tộc. Nếu nhắc đến đại tộc thì phải nhắc đến thất tinh ngũ vọng của Đại Đường.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì nhìn về phía tên này mỉm cười. Nhưng cũng không nói sâu về vấn đề này. Mà lại nhìn về phía Lý Thế Dân sau đó lên tiếng nói rằng:
- Bệ hạ người nhìn xem, cuộc chiến của mấy nước trong năm vừa qua. Đã khiến cho kinh tế của các nước đều bị ảnh hưởng nặng nề. Hiện nay các nước bắt đầu vào thời kỳ khôi phục mở cửa kinh thương.
- Có điều mở cửa kinh thương chỉ là kinh thương với tầng lớp thương dân bình thường. Hệ thống các mặt hàng chính liên quan đến nhu yếu phẩm c·hiến t·ranh. Các mặt hàng trọng điểm ảnh hưởng đến nền kinh tế của từng quốc gia. Đều nằm trong danh sách bị các quốc gia cấm cửa.
- Vậy nên Đại Việt chúng ta lúc này muốn đẩy nhanh hoạt động kinh thương. Ổn định lại tình hình kinh tế của nước mình. Đồng thời chúng ta cũng muốn thông qua hoạt động kinh thương này. Để gắn chặt quan hệ giao hữu giữa Đại Đường và Đại Việt trong thời gian tới.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy. Lý Thế Dân nhìn về phía hắn rơi vào trầm tư. Từ nãy đến giờ ông ta luôn ngồi quan sát Trần Thiên Ân và mấy vị đại thần của mình nói chuyện .
Mặc dù những câu nói của Trần Thiên Ân không có gì là ám chỉ. Nhưng Lý Thế Dân lại cảm thấy những lời nói này, cũng không hoàn toàn là vô nghĩa.
Lý Thế Dân hiểu rằng Đại Đường lúc này nếu như nói điểm yếu chí mệnh . Thì chính là lực lượng thất tinh ngũ vọng. Bảy đại gia tộc này tồn tại lâu đời. Lại nắm giữ một lượng lớn quan viên trong tay. Đặc biệt trong kinh tế của Đại Đường, bảy đại gia tộc này cũng ảnh hưởng cực kỳ to lớn.
Chính vì vậy Trần Thiên Ân mặc dù chỉ đề cập qua vấn đề này một chút. Nhưng Lý Thế Dân tin rằng Trần Thiên Ân không thể nào không hiểu . Những vấn đề mà hắn vừa nói, n·hạy c·ảm như thế nào.
Đã thế Trần Thiên Ân lúc này lại nói đến vấn đề không phải là đánh Đại Hán. Mà là hợp tác kinh tế. Mà trong một vấn đề hợp tác kinh tế giữa hai quốc gia thì lại tồn tại vô số vấn đề.
Dù sao hợp tác ở đây là hợp tác của hai đại thế lực hoàng tộc của hai quốc gia. Giành lấy lợi ích khổng lồ nhất vào tay mình. Mà không phải là cho quốc gia thù địch. Hợp tác với các thế lực phản đối chống lại hoàng quyền, trong quốc thổ của quốc gia còn lại.
Nghĩ tới những điều này, Lý Thế Dân nhìn về phía Trần Thiên Ân bằng một bộ mặt trầm tư. Sau đó lên tiếng nói rằng: