Chương 19 thuyết phục 2
Chương 19 thuyết phục 2
Nghĩ đến những điều này, lại nhìn về phía Giả Hủ đang rơi vào lưỡng lự . Bàng Thống cũng nở một nụ cười thâm trầm..
Lần này hắn đến Đại Hán một cách bí mật. Nhưng không phải hắn dựa theo tất cả những người mà hắn phán đoán. Là có thể du hoặc đầu hàng Đại Việt. Mà là Trần Thiên Ân cũng chỉ điểm cho hắn một số cái tên.
Một trong số đó chính là kẻ ngồi trước mặt hắn lúc này Giả Hủ. Trần Thiên Ân nói rằng tên này đủ tài năng, đủ mưu trí . Cũng như sự trung thành của hắn với Đại Hán lại khó đánh giá.
Từ tiền thân những sự kiện mà Giả Hủ tham gia đã nói lên tính cách này. Tên này thay đổi chủ nhân của mình liên tục. Từ tướng quân, đại quan đến bây giờ Lưu Bị. Có thể nói chỉ cần ai đủ tài năng, đủ thực lực . Khiến cho Giả Hủ có thể phát triển thì hắn sẽ theo kẻ đó.
Vậy nên Trần Thiên Ân cho rằng, chỉ cần đưa ra đủ lợi ích thì Giả Hủ tuyệt đối có thể quy hàng Đại Việt. Cũng chính vì điều này, nên Bàng Thống mới đi tìm Giả Hủ đầu tiên. Khi hắn bắt đầu đặt chân đến Đại Hán lúc này.
Lý do về việc này cũng đơn giản. Chính là Trần Thiên Ân muốn thế. Trần Thiên Ân nói rằng lần này chuyến đi của Bàng Thống vô cùng nguy hiểm. Nếu như tất cả những người hắn thuyết phục đều thành công vậy là tốt. Nhưng nếu có một kẻ không thuyết phục được . Báo tin này cho Lưu Bị thì Bàng Thống sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Thiên Ân tính toán, kẻ đầu tiên thuyết phục phải có đủ địa vị . Cũng như đủ tài năng để giúp Bàng Thống giấu giếm trong lòng Đại Hán. Đi du thuyết các quan viên mà tai mắt thám tử của Lưu Bị không phát hiện trong thời gian tới.
Mà một kẻ như vậy, Trần Thiên Ân cho rằng chỉ có Giả Hũ mới có đủ tư cách này. Nghĩ tới đây Bàng Thống nhìn về phía Giả Hủ lại lên tiếng nói rằng:
- Giả đại nhân ta biết ngươi trong lòng có nhiều suy nghĩ. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ một điều. Bất kể là hoàng đế của Đại Việt lúc này Trần Thiên Khải. Hay hai vị vương gia Trần Thiên Bình và Trần Thiên Ân. Họ dùng người từ trước đến giờ chưa từng phân biệt vùng miền cũng như dân tộc.
- Chỉ cần ngươi đủ tài năng, đủ sự trung thành . Thì tuyệt đối sẽ trở thành một đại quan của Đại Việt trong thời gian tới. Đã vậy ta tin với mưu trí của Giả đại nhân. Ngài cũng hiểu rằng lúc này Đại Việt phát triển quá nhanh. Vậy nên quan viên là thứ Đại Việt cực kỳ thiếu thốn, đặc biệt là lực lượng cao tầng. .
- Chính vì vậy ngài lúc này đầu nhập vào Đại Việt. Lại có thể nghĩ cách p·há h·oại Đại Hán, giúp cho Đại Việt nhanh chóng cầm xuống Đại Hán . Đây là một đại công.
- Ta tin rằng hoàng đế của Đại Việt cũng như hai vị vương gia của Đại Việt. Tuyệt đối sẽ ghi nhớ công lao của ngài. Họ sẽ cho ngài thù lao xứng đáng với công sức ngài bỏ ra lúc này.
Giả Hủ nghe vậy thì nhìn về phía Bàng Thống trầm tư. Lúc này trong mắt của hắn lóe lên vô số ý nghĩ, có điều hắn vẫn cứng rắn nói rằng:
- Bàng Thống các hạ lần này đến Đại Hán. Có lẽ cũng vô cùng vất vả . Hay ngài hãy ở phủ của ta chờ đợi một thời gian. Để cho ta suy nghĩ một chút có được hay không.
Nghe Giả Hủ muốn giam lỏng mình. Nhưng Bàng Thống lại không hề phản bác. Hắn lúc này vẫn làm như bình thường, nở một nụ cười vui vẻ. Rồi chấp nhận lời mời của Giả Hủ.
Đợi khi Bàng Thống rời đi . Giả Hủ bắt đầu ngồi đó và trầm tư. Trong lòng hắn hiểu rằng Đại Hán lúc này nhìn thì như suy yếu. Nhưng vẫn còn một tia sinh cơ .
Nhưng nếu thật sự Đại Việt chấp nhận bỏ ra một cái giá t·hương v·ong lớn. Thậm chí còn chịu chia sẻ Đại Hán cho Đại Đường và Đại Minh. Tạo ra một cuộc t·ấn c·ông do liên quân ba nước hình thành. Thì Đại Hán tuyệt đối không thể nào chống đỡ được.
Đã thế Đại Việt lúc này thật sự quá mạnh. Tiềm lực kinh tế, các chính sách duy trì dân chúng, cũng như q·uân đ·ội rất tốt. Thật sự là một quốc gia có thể đầu tư. Thậm chí có cơ hội thống nhất Cửu Châu trong thời buổi loạn lạc lúc này.
Có điều suy nghĩ đắn đo một lúc lâu. Giả Hủ vẫn chưa thể đưa ra quyết định chính xác. Hắn vẫn muốn giữ Bàng Thống ở lại trong phủ của mình. Rồi không ngừng thông qua trò chuyện với Bàng Thống, để suy nghĩ thấu đáo về việc này.
Nghĩ đến đây hắn cho người gọi quản gia của mình đến. Đợi khi quản gia đi vào hắn lúc này lạnh lùng nói rằng:
- Cho người đi tìm hiểu xem Bàng Thống có mang theo thuộc hạ. Hoặc trên đường đi của hắn, có ai phát hiện hay không . Nếu như tất cả đều trở nên bình thường . Vậy thì giải quyết hết lực lượng nào nhìn thấy Bàng Thống đi.
Quản gia nghe Giả Hủ nói vậy thì lúc này không nói nhiều. Hắn chỉ chắp tay với Giả Hủ, sau đó rời đi. Thấy vậy Giả Hủ lúc này mới thở ra một hơi. Sau đó ngồi đó trầm tư suy nghĩ về việc có nên đầu hàng Đại Việt hay không.
Mà cùng lúc này tại thành Nam Kinh, đế đô của Đại Minh. Trong hoàng cung lúc này, Trần Trọng Giang vẫn một bộ mặt mỉm cười . Đứng giữa đại diện, phía trên hoàng đế Chu Nguyên Chương nhìn về phía hắn mỉm cười nói rằng.
- Trần sư giả, thời gian qua không biết đã liên lạc với Đại Việt thế nào.
Nghe Chu Nguyên Chương nói vậy, Trân trọng Giang lúc này cũng mỉm cười. Nhìn về phía Chu Nguyên Chương, mà trong lòng chỉ muốn tặng cho hắn một cái đấm.
Thật ra Đại Việt từ đầu tháng 1 đã quyết định muốn kết minh với Đại Minh. Có điều thư tín qua lại, cũng như việc không ngừng bàn bạc trao đổi với Đại Minh. Về các điều khoản trong cuộc liên minh này . Cho nên đến tận lúc này cuộc thương lượng của hai bên vẫn chưa kết thúc.
Nhìn về phía Chu Nguyên Chương một chút, Trần Trọng Giang lúc này mới mỉm cười lên tiếng nói rằng.
- Bẩm bệ hạ, Đại Việt chúng ta rút cuộc đã thương lượng song . Lần này chúng ta nhất quyết muốn liên minh với Đại Minh.
- Về các điều khoản của liên minh hai nước thì chúng ta coi như đã bàn bạc xong xuôi. Hiện nay vấn đề khúc mắc cuối cùng của hai bên . Chính là về kỹ thuật sản xuất súng hỏa mai.
- Đối với việc này thì Đại Việt chúng ta đã chấp nhận giao ra kỹ thuật này cho các vị . Hiện nay 30 công tượng của Đại Việt đã đến thành Nam Kinh.
- Đợi sau khi thỏa thuận của hai bên thành công. Thì 30 công tượng này sẽ bắt đầu dùng dùng 4 tháng thời gian . Để hướng dẫn các công tượng của Đại Minh chế tạo súng hỏa mai.
- Khi việc này hoàn thành, thì họ sẽ theo ta rời khỏi Đại Minh. Thực hiện các nhiệm vụ khác. Hi vọng lúc đó bệ hạ không nên giữ lại.
Chu Nguyên Chương nghe vậy thì gật đầu . Trong thời gian qua, hắn ta cùng Đại Việt đã thương lượng rất nhiều lần . Có điều quãng đường thư tín của hai bên thật sự khá xa xôi . Một số điều khoản liên quan đến kết minh, Trần Trọng Giang không thể nào tự mình quyết định được.
Chính vì vậy phải đến tận đầu tháng 5, lúc này hai bên mới coi như ổn định . Với ý kiến chung trong các điều khoản kết minh giữa hai quốc gia. Nhìn về phía tên sứ giả trẻ tuổi của Đại Việt này một chút . Chu Nguyên Chương lúc này lên tiếng nói rằng:
- Gần nhất ta nghe nói An Vương Trần Thiên Ân lại đến Đại Đường thăm nhà ngoại. E rằng chuyện này cũng có chút mờ ám. Không biết sứ giả có biết hay không.
Chu Nguyên Chương vừa nói vậy, Trần Trọng Giang lúc này cười khổ sau đó nói rằng:
- Bẩm bệ hạ ta tuy rằng cũng là dòng chính của họ Trần. Nhưng mà mấy vị đại ca của ta đi đâu, làm gì . Ta làm sao biết được.
Chu Nguyên Chương nghe vậy thì dùng một nụ cười thâm trầm nhìn về phía tên này. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Hóa ra là vậy, thôi việc này cũng không làm phiền sứ giả. Hiện giờ thỏa thuận của hai bên đã xong. Đợi khi các công tượng của ngài và chúng ta tiến hành học tập và xuất súng hỏa mai. Thì coi như kế hoạch liên minh của hai quốc gia được thành lập.
Chu Nguyên Chương vừa nói vậy, Trần Trọng Giang lúc này gật đầu. Sau đó xin phép rời đi . Đợi khi trần trọng giang rời đi . Thì Chu Nguyên Chương nhìn về phía các đại thần của mình lên tiếng nói rằng: