Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 18 Thuyết phục




Chương 18 Thuyết phục

Chương 18 thuyết phục

- Gia Cát Lượng ngươi và Tử Long hãy đi đến Đại Tùy một chuyến. Lần này hai người các ngươi hãy cố gắng hòa đàm với Đại Tùy, để tạo ra một liên minh giữa hai quốc gia.

- Tất nhiên một số lợi ích cần phải buông bỏ thì cần buông bỏ. Nhưng nếu như có những lợi ích động chạm đến căn cơ của Đại Hán, thì chúng ta tuyệt đối không đồng ý.

Lưu Bị vừa nói vậy, Gia Cát Lượng và Triệu Tử Long lập tức đứng ra khỏi hàng. Chắp tay nói rằng:

- Cẩn tuân mệnh lệnh của bệ hạ.

Lưu Bị nghe vậy thì gật đầu, sau đó giải tán chiều hội. Đợi khi buổi chiều hội kết thúc, các quan viên lần lượt về phủ của mình.

Tại trong phủ của Giả Hủ, khi hắn vừa trở về thì quản gia đã báo cáo trong nhà có khách. Đợi khi hắn đi đến phòng khách. Thì lúc này gặp một người đàn ông tướng mạo béo ú, khuôn mặt lại xấu xí. Đang mỉm cười nhìn về phía hắn, khiến hắn ta cũng hơi giật mình.

Có điều rất nhanh hắn cũng nở một nụ cười điềm tĩnh đáp lại. Sau đó lên tiếng nói rằng:

- Bàng thống thật không nghĩ đến ngài lại đến đây tìm ta. Ta còn tưởng ngài sẽ đi gặp bạn thân của ngài là thừa tướng chứ.

Giả Hủ vừa nói vậy, Bàng Thống lúc này mỉm cười, nhìn về phía Giả Hủ. Hắn lúc này đứng dậy chắp tay nói rằng:



- Giả đại nhân nói đùa rồi. Lần này ta đến đây chính là muốn gặp ngài. Tại sao lại đi tìm Gia Cát Lượng được chứ.

- Ồ vậy sao, không biết đại nhân tìm ta là có mục đích gì.

- Mục đích của ta đến đây, ta nghĩ Giả đại nhân cũng đã hiểu. Không biết ý của ngài thế nào.

Nghe Bàng Thống nói vậy, Giả Hủ lúc này nhìn về phía hắn mỉm cười nói rằng:

- Đại Hán lúc này tuy rằng suy yếu. Nhưng mà chủ thượng đối với ta vô cùng tốt. Ta không có lý gì lại bán chủ cầu vinh, gia nhập vào Đại Việt cả.

- Giả đại nhân ngài nghĩ kỹ đi. Đại Hán với tình hình như thế này, thật sự có thể chống đỡ được một Đại Việt hùng cường. Một Đại Đường đang nhìn chằm chằm hay sao.

- Ngoài ra ta có thể nói cho ngài biết một bí mật. Đại Minh lúc này đã bí mật kết minh với Đại Việt, cả về quân sự lẫn chính trị và kinh tế. Một kết minh toàn diện giữa hai quốc gia, đại diện cho điều gì. Ta tin rằng đại nhân cũng hiểu.

Giả Hủ nghe Bàng Thống nói vậy. Lúc này tay đang cầm trên chén trà, hắn cũng phải run nhẹ một cái. Thân là những mưu sĩ đứng đầu của Đại Hán. Hắn hiểu rằng Đại Việt lúc này mà kết minh với Đại Minh. Tuyệt đối là một điều cực kỳ tệ hại với Đại Hán . Đặc biệt khi nghĩ đến tin tức Trần Thiên Ân đang trên đường đến Đại Đường. Càng khiến cho Giả Hủ cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Trong lòng hắn không nghĩ đến các kế hoạch tiền tệ của Trần Thiên Ân. Hắn chỉ nghĩ đến việc Đại Việt kết minh với Đại Minh. Chẳng khác nào khiến Đại Minh tạo ra một hướng tiến công vào lòng Đại Hán. Nếu như Đại Việt xuất quân.



Đã thế nếu Trần Thiên Ân đặt thỏa thuận với Đại Đường. Vậy thì liệu có một hướng tiến công khác từ Đại Đường đánh vào Đại Hán hay không.

Nghĩ đến những vấn đề này, thì Giả Hủ cũng chỉ biết câm lặng. Cho dù Đại Hán lúc này có liên minh với Đại Tùy đi chăng nữa. Vậy thì có được ích gì . Cùng lúc chống lại ba cường quốc thì cho dù Đại Tùy cũng không thể nào giúp đỡ được.

Quan trọng nhất Đại Tùy tuy không có biên giới giáp với Đại Việt. Nhưng lại có biên giới giáp với Tây Hạ và Cao Ly, là hai quốc gia phụ thuộc Đại Việt lúc này.

- Nói cách khác Đại Việt thật sự muốn liều mạng t·ấn c·ông Đại Hán. Việc chúng chia sẻ Đại Hán cho hai nước Đại Đường và Đại Minh để giảm t·hương v·ong có thể sảy ra. Đến lúc đó Đại Tùy muốn xuất quân giúp Đại Hán. Sẽ lập tức bị Cao Ly và Tây Hạ tiến công.

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng này, thân là một mưu sĩ với đầu óc hơn người . Giả Hủ cảm thấy Đại Hán thật sự tồn tại không được bao lâu nữa.

Có điều thân là một người Hán, việc quy thuận một Đại Việt. Được đánh giá toàn làm man di trong mắt Giả Hủ, thật sự vô cùng khó khăn. Mà nhìn thấy sự lưỡng lự của Giả Hủ, Bàng Thống lúc này nở một nụ cười xảo quyệt.

Lần này hắn đến đây, không chỉ muốn tìm Giả Hủ. Mà còn tìm một số vị mưu sĩ, cũng như tướng lĩnh của Đại Hán. Mà hắn nghĩ có thể mua chuộc được.

Từ lúc hắn đến Đại Việt, mặc dù trong lòng có nhiều ý nghĩ muốn phục quốc . Nhưng trải qua một chút thời gian tìm hiểu rõ tình hình Đại Việt. Thì hắn phát hiện Đại Việt thật sự so với các quốc gia hiểu biết, còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Mà đáng sợ nhất không phải ở q·uân đ·ội. Không phải ở kinh tế. Cũng không phải bởi chính trị . Mà là bởi chính sách Đại Việt đang đưa ra lúc này với dân chúng.

- Theo như Bàng Thống tìm hiểu. Đại Việt không ngừng lan truyền các tin đồn rằng, tất cả các dân tộc trên Cửu Châu đều là anh em. Đều do một cha mẹ sinh ra. Các bộ tộc có màu da, tiếng nói chữ viết khác nhau. Đơn giản chính là do họ sinh ra tại các vùng đất xa xôi. Cho nên mới tạo ra khung cảnh như vậy.

Tư tưởng này nhìn thì đơn giản. Thậm chí như một trò cười trong mắt những kẻ cầm quyền. Nhưng trong tầng lớp thường dân học thức lại yếu kém mà nói . Thì đây chẳng khác nào là không ngừng đồng hóa từng dân tộc.



Về lâu về dài mà nói. Nếu như tư tưởng này xuất hiện trên khắp lãnh thổ Đại Việt. Thì mỗi vùng đất Đại Việt t·ấn c·ông, dân chúng sẽ không xuất hiện tình trạng kỳ thị lẫn nhau. Hoặc miệt thị những vùng dân tộc mới sáp nhập.

Mà nếu như đã không có sự kỳ thị dân tộc. Các chính sách Đại Việt đưa ra lại quá tốt, thì sẽ chẳng có cuộc b·ạo l·oạn nào diễn ra. Từ đây Đại Việt đánh đến đâu, căn cơ vững chắc đến đó. Vậy nên chúng cứ từ từ mà xâm lấn, thì chẳng có quốc gia nào có thể chống đỡ được.

Chính vì vậy Bàng Thống lúc này cũng bắt đầu lung lay ý chí muốn phục quốc của mình. Sau lần gặp gỡ với Trần Thiên Ân một cách riêng tư. Hắn lúc này lại càng cảm thấy những lời Trần Thiên Ân nói, thực sự rất đáng giá để hắn tin tưởng.

Trong cuộc gặp bí mật ngày đó. Trần Thiên Ân nói những thứ vớ vẩn hắn không muốn nghe . Phân tích thế cục hắn cũng chẳng quan tâm. Dù sao hắn cũng là một kẻ đầu đầy sỏi. Không lý nào lại không hiểu biết bằng Trần Thiên Ân.

Nhưng Trần Thiên Ân ngày đó nói, khiến hắn thực sự đã bị ảnh hưởng rất lớn. Trần Thiên Ân nói rằng:

- Bàng Thống ngươi đi theo họ Tôn, muốn dựng lại cơ ngơi của Đại Hán. Nhưng họ Tôn vốn dĩ cũng không phải hoàng đế của Đại Hán. Bất quá chỉ là hầu tước mà thôi.

- Vương Hầu và hoàng đế khác nhau ở rất nhiều chữ. Nhưng ý nghĩa của nó còn khác nhau một cách nghiêm trọng.

- Vương Hầu có quyền đầu hàng kẻ khác, cũng có thể trở thành một quý tộc tại quốc gia khác . Nhưng hoàng đế thì không. Hoàng đế mới ôm hận muốn báo thù nước, trả nợ nhà.

- Bây giờ họ Tôn đã bị Lưu Bị tiêu diệt. Các ngươi muốn báo thù nhà g·iết Lưu Bị, có thể hiểu . Nhưng các ngươi nợ thù nước, lại nợ cái gì đâu. Các ngươi có phải hoàng đế hay không.

- Bây giờ Đại Việt ta đang lúc cần người. Cho họ Tôn, cũng như đám thuộc hạ các ngươi một cơ hội trở thành một đại quyền quý. Sống một đời giàu sang phú quý tại lãnh thổ Đại Việt. Các ngươi tại sao lại không liều mình vào lúc Cửu Châu hỗn loạn . Mà lập lấy công lao trở thành đại quý tộc của Đại Việt đây.

Những câu nói của Trần Thiên Ân như là ma mị. Đang vang lên đầu của Bàng Thống mọi lúc mọi nơi. Nó ăn mòn đi mọi sự tư tưởng chống phá của Bàng Thống . Nó gặm nhấm đi tinh thần muốn vực dậy Đại Hán. Nó biến Bàng Thống từng bước thân cận với Đại Việt.