Chương 17 Đại Hán chọn lựa 2
Chương 17
Trong lòng Giả Hủ và Gia Cát Lượng, đều hiểu những lời Mị Trúc nói . Chính là căn cơ ảnh hưởng đến tình hình hỗn loạn của Đại Tùy lúc này.
Nhưng Mị Trúc nói ra điều này, lại khiến họ chỉ nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh thường. Dù sao nói ra khỏi miệng thì được. Nhưng làm cách nào để giúp Đại Tùy ổn định tình hình kinh tế lúc này, mới là chuyện khó khăn.
Đã vậy quan hệ giữa nước và nước chính là đối lập. Làm sao có thể thật lòng giúp đỡ kẻ khác cơ chứ. Vậy nên chỉ có thể sử dụng những lợi ích ngắn hạn, để khiến Đại Tùy động tâm. Mà không thể nào giúp Đại Tùy ổn định toàn bộ cục diện của đất nước .
Bởi vì một ngày Đại Tùy hùng mạnh, Đại Hán lại suy yếu. Thì Đại Hán sẽ trở thành con dê trong mắt Đại Tùy. Mà không phải là đối tượng hợp tác nữa.
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cả Giả Hủ hay Gia Cát Lượng, đều để nó ở trong lòng. Bởi vì bọn họ hiểu rằng. Quan cùng chiều, có đôi lúc cũng không thể nào quá trắng trợn chê bai người khác.
Mà khi Mị Trúc nói xong, ngồi trên ngai vàng Lưu Bị lúc này rơi vào trầm tư. Hắn ta xuất thân bình dân, một mực dung hai chữ nhân nghĩa, để có được địa vị như lúc này.
Có thể nói hai chữ nhân nghĩa là thứ giúp hắn dựng lên cơ nghiệp . Nhưng điều này không nói lên trình độ mưu trí của hắn mạnh như thế nào. Phải biết rằng trước lúc Gia Cát Lượng gia nhập với hắn. Thì hắn là thế lực chuyên môn b·ị đ·ánh cho phải bỏ chạy, mất đi vùng đất của mình.
Hiện giờ Mị Trúc đưa ra ý kiến. Nhưng những mưu sĩ hàng đầu của hắn như Giả Hủ, Tuần Úc hay Gia Cát Lượng đều trầm tư, không nói gì. khiến hắn cũng khó phán đoán.
Nhìn về đại điện một chút. Hắn thấy Giả Hủ và Gia Cát Lượng đều dùng một thái độ hờ hững, không có ý định lên tiếng. Thì hắn lúc này chỉ biết thở dài trong lòng. Sau đó nhìn về phía Tuần Úc lên tiếng nói rằng:
- Tuần Úc ngươi thấy việc này nên làm thế nào . Ý kiến của Mị Trúc có được hay không.
Nghe Lưu Bị nói vậy, Tuần Úc lúc này rơi vào trầm tư. Nhìn về phía Mị Trúc một chút, cuối cùng hắn ta tính tình thẳng thắn. Vẫn chỉ lắc đầu sau đó nói rằng:
- Mị đại nhân vừa nói ra kế hoạch, bệ hạ tốt nhất không nên thực hiện. Bởi vì thực hiện sẽ khiến Đại Hán chúng ta lâm vào cục diện thậm chí còn tồi tệ hơn lúc này.
- Ồ không biết Tuần ái khanh nói vậy là có ý gì. Ngươi có thể giải thích rõ hay không.
Tuần Úc nghe vậy thì mỉm cười gật đầu. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Bẩm bệ hạ thứ nhất Mị đại nhân nói căn cơ gây hỗn loạn của Đại Tùy lúc này. Chính là do lực lượng quý tộc của Đại Tùy nắm giữ kinh tế . Cũng như quyền lực mềm của Đại Tùy, vượt xa quyền lực của hoàng thất.
- Nếu chúng ta giúp Đại Tùy xóa bỏ đi nguyên nhân gây mâu thuẫn trong lòng Đại Tùy lúc này. Thì Đại Tùy tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích và giúp đỡ chúng ta. Chống lại Đại Đường và Đại Việt trong thời gian tới.
- Có điều sau đó thì sao. Đại Tùy ngày càng mạnh mẽ, Đại Hán lại bị Đại Việt và Đại Đường kìm kẹp. Khiến cho kinh tế chậm phát triển. Từ đây Đại Tùy vươn lên trở thành một cường quốc .
- Với dã tâm của mình, Dương Quảng không bao giờ chịu để yên việc cương thổ của Đại Tùy mãi mãi giữ yên một chỗ . Trong khi đó lãnh thổ của Đại Việt, Đại Đường và Đại Tần, thậm chí Đại Minh liên tục mở rộng.
- Từ đây miếng mồi mà Đại Tùy hướng đến tất nhiên là Đại Hán. Nói cách khác chúng ta giúp đỡ Đại Tùy vượt qua khó khăn . Thì chúng ta lại trở thành miếng mồi cho Đại Tùy hướng đến.
- Đặc biệt quan trọng nhất, muốn Đại Tùy thoát khỏi cục diện hỗn loạn. Do kinh tế nằm trong tay tầng lớp quý tộc . Thì chúng ta phải đưa cho chúng lượng lớn tiền tài. Để giúp Đại Tùy có thể khống chế lại kinh tế.
- Mà việc này Đại Hán chúng ta làm không được. Thứ nhất Đại Hán chúng ta không có đủ tiềm lực, để cung cấp một lượng lớn tiền tài cho Đại Tùy.
- Thứ hai Đại Hán chúng ta mà ủng hộ hoàng đế Dương Quảng. Chống lại các thế lực trong lòng Đại Tùy. Thì lúc chúng ta và Đại Tùy muốn liên minh. Chính những thế lực kia sẽ lập tức đứng ra phản đối việc này . Từ đây chúng ta chẳng khác nào vác đá đập chân mình.
- Vậy nên kế hoạch của Mị Trúc. Ngoài việc nói đúng ra mục tiêu mâu thuẫn của Đại Tùy lúc này. Thì không có ích lợi gì hết . Bởi vì chúng ta không giúp đỡ được và chúng ta cũng không thể giúp đỡ chúng.
Nghe Tuần Úc nói vậy, Lưu Bị Lúc này cũng đã hiểu ra vấn đề . Hắn lúc này nhìn về phía Mị Trúc thì thấy tên này đang xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện với hắn. Thấy vậy Lưu Bị cũng chỉ biết thở dài.
Họ Mị xuất thân thương nhân. Hiện nay có đến 4 thành tiền tài lương thực vật tư của Lưu Bị, đều là do gia tộc này cung cấp. Vậy nên Lưu Bị mặc dù không tin tưởng tài năng của tên này . Nhưng đứng trước tiềm lực kinh tế của chúng. Lưu Bị vẫn cho tên này một chức đại quan. Cũng là một kẻ trong tầng lớp trung thành nhất của hắn lúc này.
Một phần để lấy sự trung thành của tên này. Một phần cũng là giá·m s·át động tĩnh của họ Mị. Dù sao việc để cho một thế lực nắm đến gần một nửa lượng tiền tài, quân nhu của mình trong tay. Thật sự Lưu Bị cũng vô cùng đắn đo.
Nhìn về phía các đại thần một chút. Lưu Bị lúc này lại nhìn về phía Gia Cát Lượng, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Thừa tướng ngươi có kế sách gì hay không.
Nghe Lưu Bị nói vậy, Gia Cát Lượng lúc này mỉm cười lên tiếng nói rằng:
- Bẩm bệ hạ thần thấy lúc này chúng ta cũng không cần đưa cho Đại Tùy quá nhiều lợi ích. Bởi vì chính bản thân Đại Tùy lúc này, nếu như cứ tiếp tục suy yếu. Thì sẽ lại trở thành một miếng mồi ngon cho Đại Đường và Đại Minh mà thôi.
- Chính vì vậy thần tin rằng chỉ cần chúng ta đưa ra đề nghị liên minh. Đại Tùy tuy rằng có ý kiến phản đối, nhưng tuyệt đối không nhiều. Tất nhiên chúng ta đưa ra vấn đề liên minh thì phải cho chúng lợi ích.
- Mà lợi ích chúng ta muốn đưa ra ở đây, tất nhiên là việc hợp tác kinh tế rồi. Hợp tác kinh tế này, không phải giúp chúng phục hồi kinh tế . Cũng không phải giúp chúng chống đối lực lượng quyền quý. Mà đơn giản là song phương hợp tác mà thôi.
- Có điều chỉ cần chúng ta từ trong bóng tối, âm thầm gia tăng các hợp tác làm ăn với hoàng tộc của Đại Tùy. Lại hạn chế tiếp xúc với các lực lượng quý tộc của Đại Tùy. Thì Dương Quảng chắc chắn sẽ vui mừng mà đồng ý kết minh.
- Dù sao thị trường của Đại Hán tuy nói bị c·hiến t·ranh ảnh hưởng. Nhưng tiền bạc trong dân chúng vẫn không ngừng lưu chuyển. Đây là một khoản tài phú khổng lồ, cho bất kỳ lực lượng thương nhân của quốc gia nào đến đây buôn bán.
- Ngoài ra cũng thông qua việc buôn bán. Kinh tế của chúng ta sẽ dần dần phục hồi. Lại có được sự ủng hộ của Đại Tùy. Sự uy h·iếp của hai cường quốc với các quốc gia xung quanh. Sẽ khiến cho Đại Đường và Đại Việt cho dù muốn t·ấn c·ông chúng ta. Cũng phải kiêng kỵ rất nhiều.
Gia Cát Lượng vừa nói vậy, Lưu Bị lúc này cũng hài lòng mỉm cười. Dù sao thật sự lúc này mà bắt hắn xuất tiền. Hắn cũng làm không nổi. Có điều Lưu Bị biết kế hoạch bàn ra là vậy. Nhưng trong lúc thương lượng với Đại Tùy, e rằng Đại Hán cũng không thể nào nói xuông như vậy. Một khoản tiền hoặc một số lợi ích phải bỏ ra cho Đại Tùy là điều chắc chắn.
Nghĩ đến điều này, Lưu Bị nhìn về phía Gia Cát Lượng một chút. Sau đó lên tiếng nói rằng: