Chương 11: Du ngoạn 3
Chương 11 du ngoạn 3
Các vị phu nhân nghe Trần Thiên Ân nói vậy, thì bọn họ lúc này chỉ có thể gật đầu . Mặc dù hưởng vô số vinh hoa phú quý, nhưng họ biết người đàn ông của họ . Thường xuyên phải lo đại sự rời khỏi nhà.
Chinh chiến liên miên khiến họ lo lắng không nói làm gì. Nhưng cho dù là thời bình, Trần Thiên Ân không những phải xử lý vô số công việc. Mà đôi lúc hắn cũng phải rời đi, đến các địa phương tuần sát. Cho nên việc hắn vắng nhà thường xuyên là điều bình thường.
Có điều lần này Trần Thiên Ân mang theo hai vị phu nhân và một đứa nhỏ rời đi. Đối với các vị phu nhân của hắn, trong lòng đều có một số nghĩ ngợi. Họ không phải vì tranh sủng mà họ biết lần này có lẽ Trần Thiên Ân sẽ đi rất lâu.
Ngoài ra trong lòng bọn họ khi ở cùng với Trần Thiên Ân, cũng đã hiểu rõ một phần tính cách của người đàn ông này. Đó chính là khi hắn đi đến những vùng đất nguy hiểm. Thì không bao giờ hắn để vợ con hắn đi cùng . Cho dù đối mặt với muôn ngàn lưỡi gươm của kẻ thù. Hắn sẽ một thân một mình đứng đấy đón nhận, mà không để bất kỳ ai cùng với hắn đương đầu.
Nói cách khác lần này Trần Thiên Ân mang theo Đinh Thị Trang và Lý An Lan. Hành động này trong mắt các vị phu nhân của hắn. Không đơn giản bởi vì Trần Thiên Ân muốn mang các vị phu nhân của mình đi, để có cảm xúc gia đình. Mà rất có thể một số công việc sẽ liên quan đến hai người phụ nữ này.
Đặc biệt Trần Thiên Ân lại muốn đến Đại Đường. Nghĩ đến những điều này, trong mắt họ lập tức lóe lên nhiều ý vị thâm tường. Mà thân là người trong cuộc, Lý An Lan lúc này cũng đã cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng .
Nhưng cô ta cũng là một người thông minh. Nên cũng không lên tiếng nói về việc này . Nhìn thấy các vị phu nhân của mình đều rơi vào trầm tư. Trần Thiên Ân lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Mọi người cũng không cần phải đoán già đoán non. Lần này chúng ta chỉ đi du lịch một chút mà thôi.
- Có điều bởi vì lần này đại phu nhân rời đi . Cho nên quyền nội chính sẽ giao cho nhị phu nhân là Vương Chiêu Quân xử lý.
- Ta hi vọng lúc chúng ta không có ở đây. Các ngươi hãy hòa thuận, chăm sóc lẫn nhau. Đồng thời Chiêu Quân lần này ngươi sẽ chấp quyền nội chính . Cho nên những đứa trẻ này đều phải do ngươi chăm sóc.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Vương Chiêu Quân lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Vương gia yên tâm, Bình An bây giờ đã lớn . Khải Hoàn cũng đã bắt đầu đi học . Chúng sẽ không gây họa gì đâu. Thần th·iếp tuyệt đối sẽ trông chừng chúng cẩn thận.
Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, sau đó cùng với các vị phu nhân của mình nói chuyện vui đùa.
Ba ngày sau Trần Thiên Ân mang theo hai vị phu nhân cùng với một đứa con gái rời đi . Bắt đầu hướng về phía thành Trường An của Đại Đường.
Nhìn về hướng Trần Thiên Ân rời đi. Lúc này Lý Kế Nguyên lại tập trung các quan viên, đi đến phủ của hắn. Để bàn bạc công việc trong thời gian tới.
Tại trong phòng khách, nhìn về phía người đại diện của các gia tộc. Cũng như hệ quan viên tướng lĩnh của Đại Việt có mặt tại đây. Lý Kế Nguyên lên tiếng nói rằng:
- Hiện nay vương gia đã rời đi. Từ giờ ta sẽ tiếp quản quân quyền. Trong thời gian tới, hi vọng các vị ủng hộ . Nếu như có khó khăn vướng mắc gì có thể trực tiếp tìm ta để xử lý giải quyết.
- Ngoài ra bởi vì vương gia không có tại đây. Cho nên ta nghĩ rằng chúng ta cũng không cần thiết phải tiến vào trong hoàng cung . Dù sao nơi đó còn có các vị vương phi và các vương tử ở . Không thích hợp cho những người như chúng ta tiến vào đó.
- Vậy nên trong thời gian tới, các cuộc họp bàn sẽ diễn ra tại phủ thành chủ thành Bắc Kinh.
Nghe Lý Kế Nguyên nói vậy. Những người có mặt trong phòng đều gật đầu đồng ý. Từ trước đến giờ sau khi Đại Nguyên sụp đổ. Thì hoàng cung của Đại Nguyên trở thành nơi bàn bạc công việc, cũng như chỗ ở của Trần Thiên Ân.
Nhưng lúc này Trần Thiên Ân không có ở đây. Vậy nên các quan viên cũng như tướng lĩnh phe phái của Trần Thiên Ân. Họ cũng tự hiểu thầm với nhau là không nên tiến vào đó. Dù sao nơi đó cũng là có các vị vương phi ở. Nghĩ tới những điều này Nguyễn Trường Anh đứng ra nói rằng:
- Lý tướng quân ta thấy tại sao chúng ta không xây dựng thêm một khu nhà, để xử lý các công việc. Liên quan đến các vấn đề nội chính trong thời tới.
- Dù sao đi chăng nữa phủ thành chủ cũng có chức năng riêng của nó . Mà các hoạt động của chúng ta bàn bạc các kế sách. Phải diễn ra ở một nơi tuyệt mật, cũng như được sự giá·m s·át và bảo hộ của quân lính.
Nghe Nguyễn Trường Anh vừa nói vậy thì những người có mặt trong phòng cảm thấy cũng rất có lý. Trong lòng họ hiểu rằng tuy nói các công việc thường xuyên được đưa ra chiều hội bàn bạc. Số quan viên tham gia biết về kế hoạch rất nhiều . Nhưng lại rất ít khi có thông tin bị lọt ra ngoài.
Nguyên nhân của việc này chính là hai chữ bảo mật . Các quan viên tham gia bàn bạc kế hoạch thường là lực lượng trung thành . Vậy nên không có lý do gì họ tiết lộ thông tin ra ngoài . Hơn nữa lực lượng thám tử của hoàng tộc cũng sẽ không ngừng dò xét họ. Nếu như có kẻ nào có ý định bán thông tin ra ngoài . Vậy thì kết cục của chúng rất thê thảm.
Nhưng lúc này bởi vì Trần Thiên Ân rời đi. Cho nên khu vực hoàng cung, nơi được xem như là trọng điểm. Lại không thể sử dụng để bàn bạc công việc . Nghĩ đến những điều này, Lý Kế Nguyên lúc này rơi vào trầm tư sau đó nói rằng:
- Trường Anh vừa rồi nói cũng rất có lý. Mọi người nghĩ sao, nếu như chúng ta xây dựng thêm một khuôn viên khác . Để tiến hành xử lý công việc trong thời gian vương gia không có ở đây.
Lý kế nguyên vừa nói vậy, lúc này Ngô Kiến Đình nhìn về phía ông ta nói rằng:
- Chẳng phải chỉ là xây một tòa nhà, sau đó điều động quân lính đến canh chừng bảo mật thôi sao. Việc này cứ vậy mà làm đi. Cần gì phải bàn bạc nhiều.
Ngô Kiến Đình vừa nói vậy thì các quan viên có mặt tại đây đều gật đầu đồng ý. Thấy thế Lý Kế Nguyên gật đầu. Dự định trong thời gian tới sẽ cho người xây dựng . Trầm tư một lúc ông ta nhìn về phía những người có mặt tại đây, lại lên tiếng nói rằng:
- Trường Anh tình hình q·uân đ·ội của chúng ta hiện nay thế nào.
- Bẩm tướng quân hiện nay binh lực của chúng ta tại các vùng đất của Đại Nguyên, lên đến hàng trăm vạn quân. Có điều bây giờ c·hiến t·ranh đã không còn. Chúng ta để nhiều q·uân đ·ội như vậy thật sự có phần dư thừa.
Nguyễn Trường Anh vừa nói vậy thì thân là lão tướng, Ngô Kiến Đình lúc này đứng ra lắc đầu nói rằng:
- Đối với vấn đề q·uân đ·ội số lượng đông đảo như hiện nay . Ta thấy chúng ta tốt nhất vẫn giữ yên tình trạng này.
- Một phần chính là An Vương không hề động đến. Có nghĩa rằng đội quân này trong mắt của ngài ấy là cần thiết duy trì. Việc chúng ta bàn bạc về vấn đề này không cần thiết .
- Thứ ta muốn để mọi người quan tâm lúc này . Chính là sau cuộc chiến vừa rồi, lượng lớn thương binh của ta phải xử lý thế nào.
Ngô Kiến Đình vừa nói vậy. Trong phòng lúc này tất cả đều trở nên trầm lặng. Trận chiến vừa rồi với quân Tần, có thể nói bọn họ không đánh mất các thành trì. Nhưng số lượng quân lính t·hương v·ong rất lớn.
Mặc dù các chế độ ưu tiên cho tử sĩ và thương binh của Đại Việt rất tốt . Nhưng nhìn chung nó chỉ là một chế độ. Mà trên thực tế sau khi binh lính giải ngũ . Hệ thống các tướng lĩnh trong q·uân đ·ội sẽ còn phải hỗ trợ cho họ nhiều hơn nữa. Nghĩ tới những điều này Lý Kế Nguyên lại lên tiếng nói rằng.