Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 10: Du ngoạn 2




Chương 10: Du ngoạn 2

Chương 10 du ngoạn 2

Trần Thiên Ân ngồi trong phòng trầm tư một lúc lâu. Thì lúc này có hai cái đầu nhỏ đang từ phía ngoài cửa thò vào trong. Nhìn về phía hắn cười một cách xấu xa.

Qua một lúc hai tên tiểu ranh con này, lén lút đi vòng qua đám huyết vệ đang đứng trong phòng. Đợi khi bọn chúng đứng sau người Trần Thiên Ân, lúc này cả hai tên nhau vào phía hắn . Làm ra bộ mặt quỷ muốn hù dọa hắn.

Có điều đối mặt với trò chơi trẻ con, Trần Thiên Ân vẫn giữ một thái độ lạnh nhạt. Sau đó từ từ quay đầu nhìn về phía hai tên tiểu oắt con này, mà hừ lạnh nói rằng:

- Tốt lắm, hai các ngươi càng ngày càng lớn thì càng không biết tôn ti trật tự là gì. Hôm nay ta phải dạy cho các ngươi thế nào là gia pháp họ Trần mới được.

Trần Thiên Ân vừa nói vậy, hắn lúc này hùng hổ đứng dậy. Đi tìm xem trong phòng có cái gì để đánh người hay không. Qua một lúc hắn nhìn thấy thanh kiếm đang gác phía sau mình. Rồi nở một nụ cười lạnh lùng đi đến cầm lấy nó.

Nhìn thấy Trần Thiên Ân như vậy, lúc này hai đứa trẻ hốt hoảng lập tức khóc toáng lên sau đó bỏ chạy. Thấy cảnh này Trần Thiên Ân mỉm cười một chút. Sau đó hắn lại quay lại bộ mặt lạnh nhạt, rồi tỏ ra hung dữ. Đuổi theo đòi đánh hai đứa trẻ này.

Trải qua một phen rượt đuổi ba người rốt cuộc đã chạy đến chỗ đám người Đinh Thị Trang đang ở. Vừa nhìn thấy mấy người Đinh Thị Trang. Hai tên tiểu quỷ này như kiểu bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gào thét.

- Mẫu thân cứu con .

Nghe bọn chúng kêu khóc, đám người Đinh Thị Trang vội vàng chạy đến dỗ dành. Nhưng Trần Thiên Ân lạnh đứng từ phía xa từ từ đi đến, lạnh giọng nói rằng:



- Mẫu thân của các ngươi cũng không cứu nổi các ngươi đâu. Ngày hôm nay hai tên nhóc con các ngươi chìa cái mông ra cho ta đánh một trận. Bằng không sau này các ngươi đừng hòng đi chơi nữa. Ở yên trong phòng học đi.

Trần Thiên Ân vừa nói vậy thì hai đứa trẻ không ngừng khóc toáng lên. Vẫn núp sau lưng đám người Đinh Thị Trang, không chịu ló đầu ra ngoài.

Trần Thiên Ân mỉm cười nhìn về phía hai đứa trẻ này, mà thầm nghĩ có mấy phần giống hắn. Đúng vậy đây chính là hai người con trai của hắn. Đứa lớn là Trần Bình An, năm nay đã 8 tuổi rồi. Đứa nhỏ là Trần Khải Hoàn năm nay cũng đã được 4 tuổi.

Mà nhìn thấy điệu bộ mấy cha con Trần Thiên Ân như vậy. Đinh Thị Trang lúc này không vui lên tiếng nói rằng:

- Vương gia ngài tại sao lại bắt nạt con của ta đây.

Đinh Thị Trang vừa nói vậy, Ngô Ánh Tuyết lúc này cũng đi đến bến Trần Khải Hoàn lên. Nhìn về phía Trần Thiên Ân bằng một ánh mắt ghét bỏ, sau đó nói rằng:

- Vương gia càng ngày càng uy phong. Đánh trận g·iết địch tay nhuốm đầy máu tanh thì không nói. Bây giờ ngay cả con của mình cũng muốn đánh. Ngươi lẽ nào không muốn nhìn thấy đám phụ nữ trẻ nhỏ chúng ta hay sao.

Nghe thấy mấy vị phu nhân của mình lên tiếng oán trách. Trần Thiên Ân lúc này hừ lạnh nói rằng:

- Đúng là đồ đàn bà, con hư chính là tại mẹ không sai một chút nào.

Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, đám người Đinh Thị Trang đều bỏ lơ hắn. Dắt theo mấy đứa trẻ còn đang khóc lôi đi, không quan tâm đến Trần Thiên Ân. Thấy cảnh này Trần Thiên Ân lúc này chỉ biết cười khổ, sau đó đi theo họ nói rằng:



- Mặc dù đám trẻ tuổi còn nhỏ, cần cho chúng thời gian chạy nhảy vui chơi . Nhưng mà các ngươi cũng không được chiều hư chúng. Nếu không sau này chúng lớn lên sẽ trở thành một đám vô lại.

Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, lúc này Ngô Ánh Tuyết dỗi trở về rằng.

- Vương gia ngài nói còn không biết ngại hay sao. Trước kia chẳng phải ngài cũng là đệ nhất hoàn khố của kinh thành hay sao. Đến bây giờ thì sao nào. Ngài chính là một trong những người nắm giữ quyền lực tối cao của đất nước này.

- Công lao của ngài sử sách còn không biết dùng bao nhiêu sách vở mới ghi hết đầy. Giờ đây con của ta mới đi chơi có một chút. Mà ngươi đã trách móc nó. Ngươi xem ngươi có xứng đáng làm cha nó không.

Trần Thiên Ân nghe vậy thì cười xấu hổ, không biết nên phản bác thế nào. Đúng lúc này tiếng trẻ con khóc lại vang lên. Mấy vị phu nhân khác của hắn mỗi người bé một đứa trẻ đi đến. Thấy cảnh này Trần Thiên Ân cũng mỉm cười. Sau đó ra hiệu cho mọi người ngồi vào một chiếc bàn gần đó nói chuyện.

Nhìn về phía các vị phu nhân và một đống lũ trẻ Trần Thiên Ân cũng thật sự vui mừng. Đến thời điểm hiện tại, mỗi vị phu nhân của hắn đều sinh cho hắn một đứa trẻ . Có điều không biết là trời xui đất khiến, vẫn thật sự là do ông trời sắp đặt. Mà mấy vị phu nhân ngoại tộc của hắn sinh con toàn con gái.

Có điều đối với việc này Trần Thiên Ân tuy rằng có chút khó hiểu . Nhưng hắn cũng vì vậy mà cảm thấy may mắn. Không phải vì hắn không thương những đứa trẻ của mình . Mà là thân là kẻ cầm quyền. Hắn biết có đôi lúc sinh ra trong đại tộc. Mà mẫu thân của mình lại là người ngoại tộc. Thì những đứa trẻ đó thật sự cũng chịu áp lực không kém.

Nghĩ đến đây hắn lại nhìn về phía tụi nhỏ sau đó thở dài nói rằng:

- Lũ trẻ cũng đã được gần một tuổi. Các ngươi nhớ phải chăm sóc chúng cẩn thận. Thời gian này thời tiết nóng nực, các loại d·ịch b·ệnh như đầu mùa hoặc bệnh sởi sẽ xuất hiện. Nên phải trông chừng chúng cẩn thận, tránh để chúng bị bệnh.

Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, Vương Chiêu Quân lúc này bế một đứa trẻ kháu khỉnh. Còn đang cầm trong tay một cái búp bê vải, cười khúc khích lên tiếng nói rằng:



- Vương gia người nhìn xem Tiểu Hoa của chúng ta có xinh đẹp hay không.

Vương Chiêu Quân vừa nói vậy, Lý An Lan lúc này bĩu môi lên tiếng nói rằng:

- Tiểu Hoa có xinh đẹp, cũng không thể nào xinh đẹp bằng Tiểu Nguyệt của ta được.

Nghe hai người Vương Chiêu Quân và Lý An An lên tiếng, lúc này Doanh Âm bất mãn nói rằng:

- Hừ con gái của hai người làm sao có thể xinh đẹp bằng Tiểu Yến của ta chứ.

Nhìn thấy mấy vị phu nhân có mặt tại đây đều đang khoe mẽ con gái của mình. Lúc này Triệu Phúc Kim cũng không hề yếu thế lên tiếng nói rằng:

- Ba người các ngươi không cần tranh nữa. Con gái của ta mới là xinh đẹp nhất. Tiểu Hạnh mẫu thân nói đúng không.

Mà ở giữa trung tâm của đám phụ nữ và trẻ nhỏ, Trần Thiên Ân lúc này chỉ biết cười khổ . Sau đó để bọn họ ngừng tranh cãi rồi lên tiếng nói rằng:

- Được rồi lũ nhỏ bây giờ còn bé, làm sao biết có xinh đẹp hay không . Mà cho dù chúng nó không xinh đẹp đi chăng nữa. Sau này ta cũng nhất quyết sử dụng gươm trong tay, tìm một tấm chồng tốt cho chúng. Tên nào mà không nghe lời vậy thì chém thẳng cổ hắn.

Nghe Trần Thiên Ân nói vậy, những vị phu nhân của hắn đều mỉm cười . Sau đó họ không ngừng cười nói vui vẻ với nhau. Cảm giác gia đình hạnh phúc khiến cho Trần Thiên Ân cũng hài lòng. Nói chuyện được một lúc thì Trần Thiên Ân lúc này lên tiếng nói rằng:

- Mấy ngày tới ta sẽ rời khỏi Đại Việt một đoạn thời gian. Lần này thời gian quay về chưa xác định . Vậy nên lần này ta sẽ mang theo đại phu nhân và ngũ phu nhân đi cùng.

- Lần này nơi đầu tiên chúng ta đến sẽ là Đại Đường . Vậy nên Trần Bình An sẽ ở nhà do các vị phu nhân chăm sóc. Còn bởi vì Tiểu Nguyệt còn bé, không thể rời xa ngũ phu nhân được. Nên nó sẽ đi cùng với chúng ta lần này.