Chương 12: Ổn định tình hình
Chương 12 ổn định tình hình
- Sau cuộc chiến vừa rồi . Trên khắp lãnh thổ Đại Việt, số lượng thương binh của ta, ít nhất cũng vào tầm hơn 30 vạn người.
- Số lượng t·hương v·ong này, ảnh hưởng lớn đến các gia đình có con em t·ử t·rận. Hoặc thương binh mất khả năng lao động. Mặc dù có các chính sách hỗ trợ của đất nước.
- Nhưng ta nghĩ các vị tướng quân ở đây. Hay hệ thống các quan viên chỉ huy dân chính tại các địa phương. Cũng nên chú ý chăm lo cho người nhà của họ một chút.
- Có điều chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào luật pháp và chế độ của q·uân đ·ội để giúp đỡ họ . Mọi người cũng không nên chăm lo cho họ tốt quá mức. Dù sao nguyên nhân là gì ta tin rằng mọi người đều hiểu.
Lý Kế Nguyên vừa nói vậy, những người trong phòng đều gật đầu đồng ý. Bọn họ đều là những người tinh minh. Nên hiểu rằng Lý Kế Nguyên đang muốn nói gì. Đơn giản chính là nếu họ đối xử quá tốt với quân lính. Sẽ khiến danh vọng của họ lớn lên một cách bất thường.
Đối với việc Đại Việt mở rộng cương thổ một cách mạnh mẽ và nhanh chóng. Việc hệ thống các công thần lấn áp cả danh tiếng của chủ tử. Là sự e ngại với bất kỳ lực lượng cầm quyền nào.
Nguyên nhân chính là vì những vùng đất mà họ mới đánh chiếm chưa thật sự quy tâm. Vậy nên xuất hiện một hai kẻ nổi danh tại những vùng đất mới đánh chiếm . Chẳng khác nào đang thách thức quyền uy của hoàng tộc. Nghĩ tới đây, một lão tướng khác có mặt ở đây là Đinh Thanh Hùng lên tiếng nói rằng.
- Vấn đề của q·uân đ·ội ta thấy chúng ta giúp được bao nhiêu thì giúp. Nhưng hiện giờ vương gia không có ở đây. Hệ thống q·uân đ·ội thì đã được quy chế một cách đảm bảo. Dân chính cũng có các quan viên quản lý . Chúng ta lúc này nên quan tâm nhiều đến vấn đề nội ngoại nhiều hơn.
Nghe Đinh Thanh Hùng nói vậy, những người khác ở đây cũng gật đầu . Qua một lúc Trần Huyền Vũ đứng trong phòng nhìn về phía những người ở đây nói rằng:
- Hiện nay quân Tần tuy rằng đã giữ một thái độ bình thường. Sau c·hiến t·ranh hệ thống quân lính tại biên giới của chúng với chúng ta cũng không đông. Có thể xem như là bình thường. Nhưng việc đề phòng chúng thật sự là điều chúng ta nên lo lắng và quan tâm nhất lúc này.
Nghe Trần Huyền Vũ nói vậy, lúc này Lý Kế Nguyên lại lên tiếng:
- Trần tướng quân lực lượng Tuần Núi Doanh của ngươi. Phải liên tục cử người dò xét khu vực biên giới. Nếu như phát hiện quân Tần có dấu hiệu tập trung q·uân đ·ội, cũng như vận chuyển vật tư đến biên giới. Thì các ngươi phải báo cáo với các tướng lĩnh chỉ huy của ta tại biên giới. Để họ tăng cao phòng bị, đề phòng bị t·ấn c·ông.
- Tuân lệnh.
- Được rồi mọi người hãy trở về đi. Ai làm việc của người đó . Trong thời gian vương gia không có ở đây. Ta hi vọng mọi người hãy tích cực làm việc, củng cố các vùng đất . Cũng như khắc phục hậu quả c·hiến t·ranh. Đừng để vương gia lo lắng.
- Vâng.
Nhìn đám quan viên tướng lĩnh rời đi. Lý Kế Nguyên lúc này lại rơi vào trầm tư. Qua một lúc hắn lấy từ trong người ra một bức thư. Nhìn vào nội dung bức thư, Lý Kế Nguyên lúc này nhíu mày thật sâu. Cuối cùng hắn thở dài một hơi lắc đầu rồi đốt lá thư này. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm.
- Họ Lô và Mộ Dung, các ngươi đúng là muốn tìm đường c·hết. Có điều ta cũng vô cùng vui vẻ, muốn nhìn xem hai gia tộc các ngươi định làm gì trong thời gian tới.
Lý kế nguyên nói song thì ông ta nở một nụ cười lạnh lùng. Sau đó lại xử lý các công văn trên bàn. Có thể nói Trần Thiên Ân vừa rời đi thì số lượng công việc mà ông ta cần xử lý là một con số trên trời.
Thời gian cứ vậy lại nhanh hàng trôi đi. Đợi đến cuối tháng tư năm Thiên Quân thứ sáu. Trần Thiên Ân đã đi đến thành Biện Kinh. Nhìn về phía tòa thành, nơi mà đã từng bị Đại Việt đánh chiếm . Lúc này lại treo đầy cờ lý của Đại Đường mà hắn cũng cảm thán. Thế cục biến đổi quá thất thường.
Có điều Trần Thiên Ân cũng không quan tâm đến việc này. Là một kẻ cầm quyền, lại có hệ tư tưởng của một người hiện đại . Trần Thiên Ân kết hợp giữa tư tưởng hiện đại và luật lệ thế giới này một cách hoàn mỹ . Hắn lúc này không còn sự nhân từ. Thay vào đó là một bộ óc chỉ dùng hai chữ lợi ích, để đối mặt với bất kỳ kẻ nào.
Những người dân tại đây, có lẽ đã từng là thần dân Đại Việt. Có lẽ trong lòng họ lúc này chịu nhiều áp bức, khi Đại Đường đánh chiếm vùng đất này. Cũng như việc phải thay đổi lại hoàn toàn cơ chế quản lý dân chính, cũng như luật pháp.
Nhưng trong mắt Trần Thiên Ân thì cũng chỉ vậy thôi. Bởi vì mục tiêu hắn đang hướng đến là thống nhất toàn bộ Cửu Châu. Chính vì vậy đối với mấy trăm vạn bách tính, sống tại vùng đất bị Đại Đường đánh hạ 34 thành trì này. Trần Thiên Ân chỉ dùng một thái độ bàng quang. Tuy có chút xót thương cho họ, khi liên tục chịu cảnh c·hiến t·ranh tai họa. Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác.
Mà dọc đường Trần Thiên Ân đi qua. Dân chúng của Đại Tống hai bên đường, đều nhìn về phía bọn họ. Nhưng không ai vẫy tay chào đón mà chỉ đứng đó quan sát, thì thầm to nhỏ với nhau.
- Lão Dương nhìn xem, đoàn người ngựa này có phải của An Vương Trần Thiên Ân hay không.
- Chuyện này còn phải nói sao. Ngươi không nhìn thấy cờ lý của Đại Việt treo đầy trên xe. Lực lượng quân lính đi theo, cũng rất đông đảo. Hơn nữa tại chiếc xe lớn kia, phía trên cờ ghi một chữ An như.
Lão Dương vừa nói vậy. Thì người đàn ông bên cạnh thở dài nói rằng.
- Đúng là xe của An Vương, có điều lúc này chúng ta lại không phải là người Đại Việt . Thật là khổ.
Lão Dương nghe vậy thì trầm mặt xuống, sau đó nói rằng.
- Hừ, Cửu Châu chiến loạn liên miên. Các quốc gia thua trận đánh mất đất đai là điều bình thường.
- Hiện nay chính sách của Đại Đường đối với chúng ta tuy không tốt bằng Đại Việt. Nhưng ít nhất cũng không đến nỗi chúng ta sống không nổi.
- Thứ mà ta cầu mong trong thời gian tới, chính là c·hiến t·ranh ngừng lại. Các quốc gia đừng đánh nhau nữa. Trận chiến vừa rồi con gái và con rể của ta đều đ·ã c·hết.
- Chúng nó mới ngoài đôi mươi à. Nhưng vì cảnh c·hiến t·ranh loạn lạc, mà c·hết trong loạn quân. Thật sự đáng thương thay.
Nghe ông bạn già của mình nói vậy, thì người bên cạnh cũng chỉ biết rơi vào trầm lặng. Mà những cuộc nói chuyện như vậy đâu đâu cũng có.
Trong lòng dân chúng người Tống, từng bị Đại Việt khống chế này. Tuy nói chỉ có vài năm . Nhưng họ cũng đã dần dần chấp nhận thân phận người Đại Việt, quên đi nguồn gốc của họ là dân Đại Tống.
Có điều dân chúng quan tâm gì đến kẻ thống trị là ai. Họ chỉ quan tâm ai tốt với họ mà thôi. Đại Việt thực hiện nhiều chính sách an ổn dân chúng. Cũng như có chế độ hòa nhập giữa các dân tộc rất tốt.
Nhưng Đại Đường cũng tương tự. Mặc dù chế độ có chút phân biệt, đề cao thân phận của người Đường. Hạ thấp người các dân tộc b·ị đ·ánh hạ xuống. Nhưng về cơ bản là dân chúng vẫn sống rất tốt tại vùng đất của họ.
Chính vì vậy cho dù nhìn thấy một người từng quản lý họ. Thì dân chúng Đại Tống cũng không hò gieo cảm ơn hay phấn khích. Mà là cúi đầu trầm mặc . Bởi vì bọn họ biết rằng đây là vùng đất của Đại Đường. Lúc này mà hò gieo chào đón Trần Thiên Ân, thì một lúc nữa. Vô số quan binh của Đại Đường sẽ đến hỏi thăm họ.
Vì cuộc sống bình yên của mình. Họ bất cần biết Trần Thiên Ân đối xử tốt với họ thế nào. Họ chỉ biết giờ khắc này, họ phải tránh xa Trần Thiên Ân. Chỉ có vậy, họ mới có cuộc sống yên ổn trong thời gian tới . Khi trở thành thân phận thường dân của Đại Đường.