Chương 99: Hoàng tử
Khi vị quan lễ nghi đang thông báo, Hoàng hậu, Công chúa và Hoàng tử đứng song song với nhau trên bậc thang đầu tiên dẫn lên Đền Lửa.
Hector hơi bối rối với đám đông dân chúng và tiếng ồn ào xung quanh, cậu bé với mái tóc đen, thân ảnh thấp và mỏng manh nhúc nhích trong bộ quần áo dày và rộng, hắn không biết làm gì tiếp theo, đưa mắt nhìn xem mẹ của mình.
Hắn đưa ra bàn tay nhỏ muốn nắm lấy tay Hoàng hậu.
Evelyn rụt tay lại, không để ý ánh mắt xin giúp đỡ của con trai, mà hơi cúi người, nói thầm vào tai cậu nhóc: “Bước lên đi, Hector, hôm nay con phải bước đi một mình, đi hết đoạn cầu thang này, khi mọi chuyện xong xuôi, con sẽ đi xuống với một thân phận khác”
“Một vị vua.”
Hector nuốt nước miếng, quay đầu nhìn xem những bậc cầu thang khá cao và số lượng rất nhiều, nó kéo dài thật dài, vị Hoàng tử nhỏ phải ngửa đầu mà nhìn, hắn chú ý tới một đám người trưởng thành đứng trên đỉnh, sắc mặt nghiêm túc nhìn xuống dưới đây.
Hector hơi run, lại nhìn sang mẹ mình một lát.
Evelyn hướng con trai gật đầu, không nhìn xem con trai nữa, nàng đứng thẳng người hướng về phía Đền Lửa, hai tay chụm lại đặt trước bụng, không hề có ý muốn đi hỗ trợ hay khuyên răn nữa.
“Cố lên Hector, cố lên nào!” Giọng nói ngọt ngào của Công chúa Cicely vang lên, nàng cổ vũ em trai mình.
Hector mím môi, gật đầu nhẹ một cái đáp lại chị mình, hít sâu một hơi, bước ra bước đầu tiên.
Bậc thang khá cao khiến cho bước chân cậu bé hơi không vững, tưởng chừng như hắn muốn ngã xuống, Công chúa đã giơ lên bàn tay, nhưng rồi thân hình vị Hoàng tử vững vàng trở lại, hắn ổn định bước lên.
Evelyn mỉm cười hài lòng, cũng bước theo sau, ba người từng bước từng bước một, chậm rãi đi lên từng bậc thang.
Trong đám người phía dưới có tiếng đàn trong trẻo truyền ra, Răng Sói liếc mắt liền tìm kiếm được nguồn âm thanh kia.
Đó là một người hát rong, hắn cầm theo một cây đàn, Wilfred đầy đầu đều là cơ bắp, hắn không nhận ra thứ kia là loại nhạc cụ gì, hắn chỉ cảm thấy tiếng đàn này rất hay và có hồn.
Người hát rong kia là một người thanh niên có mái tóc màu vàng óng ngang vai, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời và khuôn mặt điển trai.
Khi hắn bắt đầu đàn, dân chúng chung quanh cũng nhận ra, hắn ta có vẻ như khá nổi tiếng trong dân thành Icrane, họ vỗ tay, tăng thêm một phần không khí náo nhiệt cho sự mừng vui vào ngày hôm nay.
Nhóm ba người của Hoàng hậu đã leo lên gần hết các bậc thang.
Với mỗi bước chân của con trai mình, trái tim Evelyn run rẩy một chút khi bàn chân nó rời khỏi mặt đất, chỉ có thể an tâm một hồi khi nó đứng vững trên nền đá, chuyện này lặp đi lặp lại hàng trăm lần.
Nàng đứng ở sau lưng khiến Hector không thấy được vẻ mặt lo lắng của mẹ mình lúc này.
Bá tước Anthony Cunningham đứng đầu những người bên trái, người đàn ông trung niên có mái tóc vàng hơi khô cạn, ông ta nhìn chăm chú và khích lệ cháu trai mình suốt chặng đường của cậu bé.
Trong mắt ông ta là sự hài lòng không giấu diếm được và cũng không hề muốn ẩn giấu.
Gerald đứng đầu trong những người đứng bên phải, cũng đang chăm chú vào vị Hoàng tử nhỏ.
Không lâu sau, ba người cuối cùng đặt chân lên Đền thờ Lửa, Đại tư tế Malcolm đã đứng sẵn nơi đây, hắn cúi chào.
“Xin chào ba vị, trời thật đẹp, cũng đã đến lúc, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Xin chào tư tế, đi thôi.” Hoàng hậu Evelyn gật đầu nói.
Đại tư tế Malcolm gật nhẹ đầu, đi ở trước tiên.
Ba người dẫn đầu bước theo vị tư tế già đi vào trong đền thờ, Anthony nhanh chóng bắt kịp Evelyn, đi song song với cô, “Em gái.”
“Anh trai.” Evelyn đáp lại một tiếng rồi tiếp tục đi đường.
Bên kia, Gerald đi sát bên công chúa Cicely, hắn mỉm cười với vị Công chúa xinh đẹp.
Cicely hơi gượng cười đáp lại, nàng nhấc váy bước đi, chậm rãi và duyên dáng, sang trọng và quý phái.
Hai nhóm quý tộc bước tới theo sau đi thành hai hàng, có những người nhìn nhau hằm hằm khi lại gần.
Một vài người mang theo sự khiêu khích cảm thấy mình chiếm ưu thế.
Một số thì nở nụ cười gằn, trong lòng tính toán chuẩn bị trả lại ân oán tích góp trong nhiều năm.
Josiah và Bertram cũng giáp mặt với nhau, hai người chỉ nhìn nhau và không nói gì, im lặng mà bước đi.
Các quý tộc có tước vị thấp hơn theo ở sau cùng.
Phía dưới, Răng Sói Wilfred còn đang bị hấp dẫn bởi tiếng đàn của người hát rong, khi hắn quay đầu lại nhìn thì không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa.
Nỗi thất vọng dâng lên trong lòng người thanh niên, hắn nhíu mày cắn răng lại.
Xung quanh tiếng đàn thanh thoát vẫn đang vang lên, người hát rong tóc vàng thu hút mọi ánh nhìn, hiện tại các quý tộc đã rời đi và dân chúng không thể thấy được cảnh tượng ở trong đền thờ nữa, họ tập trung nói chuyện với nhau, chú ý hơn tới mọi thứ xung quanh mình.
Răng Sói thì tai lắng nghe tiếng đàn, lòng lại mong mỏi chờ đợi, chờ đợi người kia một lần nữa xuất hiện.
Trên đền thờ, những tiểu thư và công tử quý tộc ăn mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm rực rỡ, những người nam cũng không thua kém người nữ chút nào.
Họ nở nụ cười tươi, bước đi duyên dáng và đúng mực, muốn tạo nên ấn tượng tốt với Hoàng tử và Công chúa.
Mỗi người đều hi vọng mình lọt vào mắt xanh của họ, trở thành vợ chồng của hai người, và ngay cả chỉ là người tình thì cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, không chỉ là Hoàng tử và Công chúa, họ còn muốn tìm kiếm những người khác phái thích hợp với mình.
Bertram cảm thấy có gai đâm sau lưng, hơi quay lại nửa cái đầu nhìn phía sau, thấy có một tên thanh niên quý tộc, không biết đến từ gia tộc nào, mặt mũi bóng bẩy, đôi môi hồng hào, hàm răng cười nhe ra trắng toát.
Tên kia đang dùng ánh mắt nóng hừng hực nhìn xem phía sau của vị Bá tước trẻ, ánh mắt kia nóng đến mức để Bertram đổ mồ hôi hột.
Thấy Bertram quay đầu, tên kia còn nháy mắt một cái.
‘Nháy… nháy mắt!’ ‘Mẹ nó!’ Bertram trong lòng nhộn nhạo muốn n·ôn m·ửa, trừng mắt hù dọa tên kia một cái, rồi quay đầu bước đi.
Hiển nhiên không chỉ khác phái, người cùng phái cũng bị đặt vào mục tiêu tiềm năng của một số người.
Và Bá tước mới của Nam Alklen, đang độ thanh niên sức sống dồi dào Bertram trở thành bánh trái thơm ngon trong mắt một số người.
‘Mẹ kiếp, thật đáng sợ, ta có vợ rồi, ta có vợ rồi.’ Bertram thầm nói trong lòng, đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn cưới mà Elena tự tay đưa cho mình, đột nhiên, hắn thấp giọng mắng một tiếng, ‘Mẹ nó, chưa có vợ cũng không được a, ta là xu hướng bình thường.’
Bertram run run người, bước theo sau lưng cha mình vào trong đền thờ.
Josiah nhận ra sự thay đổi của Bertram, liếc mắt liền nhận ra có chuyện gì xảy ra, vị Bá tước Bắc Alklen nở nụ cười trên nỗi đau của kẻ khác, hiếm thấy vui vẻ và thoát ra khỏi những suy nghĩ tràn ngập bởi âm mưu đáng sợ từ đầu tới giờ.
Một cặp mắt nóng rực vẫn luôn liếc nhìn Công chúa, kể từ khi Cicely xuất hiện, nàng đè xuống sự ghen tị với em trai, để John chỉ chú tâm vào bóng hình xinh đẹp nàng.
Trong lòng hắn đang tưởng tượng được ôm Công chúa vào trong lòng mình.
Đại tư tế Malcolm đi đến giữa đền thờ, đứng trước bàn thờ lửa, nơi ngọn lửa thiêng đang bùng cháy.
Đền thờ to lớn được làm bằng đá, những cột trụ tròn to lớn chống lên phần mái bằng, không gian bên trong cực kỳ khoáng đạt, bước vào trong đền thờ đi một thêm đoạn liền gặp một loạt cầu thang, những bậc cầu thang có ở cả bốn phía, chúng kéo dài xuống dưới.
Bàn thờ và ngọn lửa thiêng được đặt ở dưới cuối những bậc thang kia.
Hoàng tử Hector bước theo Đại tư tế Malcolm đến trước ngọn lửa.
Cicely nắm tay mẹ mình, hai người cùng bước theo sau.
Những người khác thì dừng lại ở trên các bậc thang xếp cao dần kia, nhìn xuống phía dưới, tới gần nhất với bàn thờ là Hoàng hậu, Công chúa và các vị Bá tước.
Sau đó là Tử tước và cuối cùng là Nam tước, cuối cùng là các thành viên khác trong các gia đình quý tộc.
Tất cả mọi người đều vào trong đền thờ với hai bàn tay trắng, v·ũ k·hí không được phép mang vào trong này, phần lớn bọn họ đều đặt v·ũ k·hí ở nơi ở của mình, mà không mang theo chúng tới tham dự buổi lễ.
Một số người luôn mang theo v·ũ k·hí kề bên người cũng phải gửi lại nó cho thuộc hạ của mình trước khi leo lên Đền Lửa.
Các hiệp sĩ của Đền Lửa canh giữ bên ngoài đền thờ, bọn họ đứng dọc theo cầu thang dẫn đến đây, bảo đảm không có kẻ nào có thể x·âm p·hạm và làm gián đoạn nghi thức sắp diễn ra.
Vài người hầu bưng những khay chứa theo vật dụng dùng cho nghi lễ, chúng được đặt trong khay gỗ với vải lụa phủ lên.
Đại tư tế Malcolm lướt qua một lượt, cảm thấy mọi thứ đều tuân đúng theo nghi thức, trang phục của người tham dự cũng không có sai sót, chỗ đứng của mỗi người cũng đúng nơi.
Hắn gật đầu, nhưng rồi chú ý tới một chỗ trống ở trước bàn thờ, đưa mắt lên nhìn về phía đám người ở trên, tập trung tại chỗ Gerald đang đứng.
Malcolm đưa tay ra dấu mời, hướng vào chỗ trống kia, mở miệng nói.
“Xin mời…
…Hoàng Tử.”
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa!