Chương 100: Lửa, địa ngục
Những người đứng tại xung quanh cũng không bất ngờ khi Đại tư tế xung hô như vậy.
Gerald liếm môi, cũng không để họ đợi lâu, bước xuống vài bậc thang, đứng cạnh những người bưng khay gỗ.
Lúc này hắn mới cười nói, “Xin đừng gọi ta là Hoàng tử, kể từ khi anh trai ta lên ngôi, ta đã không còn quen thuộc với danh hiệu kia nữa.” Giọng nói có vẻ bình thản, nhưng cũng có ý nhắc nhở vị tư tế phụng sự thần Gopothy.
Hắn không biết Đại tư tế Malcolm có ý gì khi nhắc tới danh hiệu mà hắn đã bỏ lại phía sau lưng hơn hai mươi năm.
Gerald nhìn lướt qua chị dâu mình, Hoàng hậu Evelyn.
Lại nhìn xem đứa cháu trai nhỏ Hector, nhìn vào khuôn mặt non nớt kia.
Đã từng hắn cũng ở vị trí giống với thằng nhóc kia, Gerald Valenthall, con trai út của Hoàng đế.
Lần trước hắn tham dự một nghi lễ lên ngôi, là ngày anh trai hắn ngồi lên ngai vàng.
Tưởng chừng như Dominic sẽ là Oswald tiếp theo, và Hector sẽ là Gerald tiếp theo.
Ai ngờ mọi chuyện thay đổi bất ngờ như vậy, số phận của đứa bé kia không giống như hắn, tuy là con trai út nhưng ngày hôm nay lại trở thành vua.
Những người khác nhìn vẻ mặt của Gerald, ầm thầm cho rằng vị Hoàng tử ngày xưa đang âm thầm đố kị, ghen tị với cháu trai của mình.
Gerald nhìn về phía Malcolm, bổ sung thêm một câu, “Gọi ta bằng tước hiệu hiện tại, ta là Công tước Gerald xứ Frasta.”
Vị Công tước không còn cười nữa, nhưng lời nói mang theo sự nghiêm túc.
“Công tước, xin thứ lỗi cho ta.” Malcolm cúi nhẹ đầu làm chút bộ dáng, nhưng có vẻ như cũng không để những lời kia ở trong lòng.
Hắn đứng trước bàn thờ, phía sau lưng là ngọn lửa thiêng, đây là một trong những ngọn lửa bùng cháy lâu nhất trong vương quốc này.
Hắn hiện tại đại diện cho Gopothy.
Bóng dáng vị tư tế như được ánh lửa bao trùm, nhiệt độ từ ngọn lửa mang đến sức mạnh cho ông ta.
Các quý tộc đứng vòng quanh bàn thờ, nghiêm trang đứng ở trên các bậc thang, chăm chú nhìn vị tư tế, chuẩn bị tinh thần cho nghi lễ tiếp theo.
“Việc hiến tế đã kéo dài nhiều ngày khi vương quốc không có người ngồi trên Ngai Vàng.” Giọng vị tư tế vang lên.
“Hôm nay chúng ta tề tụ nơi này để chứng kiến một vị vua mới được tấn phong, ngài là một trong những tín đồ trung thành với Gopothy, người có lửa chảy xuôi trong thân thể, ngọn lửa đó sẽ tỏa sáng và mang đến sự thịnh vượng cho cả vương quốc.”
Malcolm đưa tay chỉ về phía đỉnh đầu mình, những người khác, kể cả Hoàng hậu và Hoàng tử đều ngửa đầu lên nhìn về trần nhà.
Một lá cờ vuông to lớn che kín trần của đền thờ, trung tâm lá cờ là ngọn lửa màu vàng cam, nó tỏa dần ra xung quanh trên nền cờ đỏ.
Kia là một phiên bản sao chép của cờ Lửa Thiêng.
Lá cờ này biểu tượng cho toàn bộ tôn giáo nơi quốc gia này, lá cờ hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời.
Họ chỉ có thể quan sát phiên bản sao chép thô sơ này, còn về lá cờ gốc, không ai biết rằng nó được lưu giữ ở nơi nào.
Chỉ có những câu chuyện và những lời đồn đại lưu truyền trong dân.
Rằng lá cờ kia là nguồn gốc tất cả sức mạnh của gia tộc Valenthall, một trong những vật mà tổ tiên họ được Gopothy trao cho.
Nhờ lá cờ mà Verres Aswia Valenthall thống nhất cả vương quốc rộng lớn này.
Và nó giúp cho Vương Triều nhà Valenthall đã kéo dài hàng trăm năm không sụp đổ.
Nhiều kẻ dã tâm tìm kiếm lá cờ, nhưng không ai thành công.
Có lời đồn đại rằng những hiệp sĩ mạnh nhất của đền thờ luôn túc trực cạnh nó.
Anthony Cunningham nhìn ngắm lá cờ kia, khi còn nhỏ hắn từng mơ ước trở thành người mang cờ Lửa Thiêng.
Ước mơ kia phai nhạt theo thời gian, nhưng nó không biến mất, lòng hắn vẫn hướng về vinh dự kia, mong ước một ngày nào đó mình sẽ mang theo nó xung phong dẫn đầu trong trận chiến.
Vị tư tế giống như tại trong mọi nghi thức khác, hắn bắt đầu đọc lên những lời kinh cầu mà hiếm ai nghe hiểu được, sau một hồi lâu, hắn hướng về Công tước Gerald gật đầu ra hiệu.
Vị Công tước là một người thích hợp để tham gia nghi thức tấn phong này.
Gerald quay sang chỗ mấy tên người hầu kia, đưa tay kéo ra một tấm vải che, để lộ ra một cái áo choàng màu vàng đỏ, hắn dùng hai tay nhẹ nhàng cầm lên chiếc áo choàng dày kia.
Chiếc áo choàng tô điểm bởi nhiều đường vân, màu sắc chính là đỏ và vàng, có thể nhận ra hình ảnh của rồng và lửa được thêu phía trên, biểu tượng kết hợp của nhà Valenthall và thần Gopothy.
“Nguyện ngọn lửa này bảo vệ Đức Vua.” Malcolm một bàn tay xòe ra đưa tới gần ngọn lửa, tay kia đặt trên cái áo choàng Gerald đang cầm.
Gerald bước tới gần cháu trai nhỏ của mình.
“Chú Gerald.” Hector ngước cổ nhìn Gerald, nhỏ giọng nói.
Gerald đáp lại bằng một cái gật đầu, “Xoay lưng lại.” Hắn nói.
Hoàng tử Hector xoay lưng lại, hắn đứng đối mặt các lãnh chúa trong vương quốc, đưa mắt nhìn mẹ mình, chị gái mình, cậu mình và nhiều người xa lạ khác.
Hector nuốt một ngụm nước miếng, cảm nhận được chiếc áo choàng dày nặng kia đè lên bờ vai, Gerald đưa tay vòng qua cái cổ nhỏ của vị Hoàng tử, cài nút giữ để cái áo kề sát người cậu nhóc.
Gerarld lui lại phía sau, đi tới bên một cái khay khác, nó dài và nhỏ, trông có vẻ không có vật gì to lớn nhưng tên người hầu lại tỏ ra khá phí sức khi nâng nó lên bằng hai tay.
Những người khác, đặc biệt là những quý tộc nam và các hiệp sĩ mạnh mẽ đều đổ dồn sự chú ý về chiếc khay này, hiển nhiên họ biết thứ gì được đặt ở dưới lớp vải mỏng kia.
Gerald kéo là tấm vải che, để lộ một thanh kiếm ở bên dưới
Đây là một thanh kiếm dài cần hai tay để cầm khi sử dụng, toàn thân nó có màu đen nhánh, trên vỏ kiếm không được trang trí bằng các đường vân uốn lượn sặc sỡ, mà chỉ có một màu đen tuyền và u ám như bóng đêm.
Thanh kiếm trông to lớn nhưng không có vẻ gì là đặc biệt, nếu đặt trong một đống kiếm sắt có lẽ người không biết đến nó sẽ không nhận ra nó có gì khác với những thanh kiếm còn lại.
Gerald dùng hai tay cầm lên thanh kiếm, bàn tay hắn cảm nhận được một chút ấm áp, nó không lạnh lẽo như những thứ v·ũ k·hí được rèn bằng sắt thép thông thường.
Hắn rút ra một đoạn, lộ ra lưỡi kiếm sắt bén, thân kiếm màu đỏ rực, đan xen lấy hoa văn như lưỡi lửa.
“Địa Ngục.” Gerald thì thầm, hai mắt nhìn xem lưỡi kiếm kia.
Phía trên các bậc thang, trong không khí truyền tới những tiếng hít thở nặng nề, đám đàn ông như nhìn thấy trước mặt mình một người phụ nữ quyến rũ bỏ xuống tất cả quần áo, nàng lộ ra thân thể tuyệt đẹp không chút tì vết để dụ dỗ bọn hắn lao tới.
Stephen Goldnor nhíu lấy cặp mắt, trên mặt hiện ra những vết nhăn của năm tháng, hắn cũng đang nhìn vào thanh kiếm kia, “Tiếng Thét.” Vị Bá tước thốt ra hai chữ.
Malcolm, Đại tư tế xứ Melitos, thì chú ý hơn tới những hoa văn của thanh kiếm, và cái vỏ kiếm xù xì kia, “Núi Thánh.” Hắn ta nói ra.
Hector cũng quay đầu lại nhìn xem, ‘KENG’ lưỡi kiếm đút trở lại vào vỏ, vị Hoàng tử giật mình quay lại, Hoàng hậu Evelyn hơi nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Gerald cầm thanh kiếm đi tới, vòng ra trước mặt của Hector, hai tay giữ cho thanh kiếm dài nằm ngang trước người mình, miệng mấp máy nhưng không nói thành tiếng.
Khi tất cả mọi người sốt ruột, Malcolm đứng ở phía sau đặt tay lên vai Hoàng tử nhỏ Hector, nói ra lời mà vị Công tước nên nói, để tránh nghi lễ này bị gián đoạn.
“Nguyện thanh kiếm của tổ tiên giúp Đức Vua phá hủy mọi địch thù của Ngài.” Vị tư tế gằn từng chữ nói.
Gerald đưa mắt nhìn Malcolm một chút, hai tay hạ xuống, Hector đưa tay nhận lấy thanh kiếm kia.
Khi Gerald thu tay lại, Hector cố gắng giữ lấy thanh kiếm trên tay, nhưng nó lại quá nặng nề, phần đuôi rơi xuống ‘cạch’ một tiếng đụng phải nền đá.
“Không sao, giữ chặt nó.” Malcolm kề sát bên tai, nói nhỏ với cậu ta.
Hector gật gật đầu, ôm chặt lấy thanh kiếm.
Bertram nhíu mày, nhìn thấy phần chuôi kiếm ngang với đỉnh đầu của Hoàng tử, vị Hoàng tử như đang nắm lấy thanh kiếm của một người khổng lồ.
“Cuối cùng…” Malcolm liếc mắt vào cái khay gỗ duy nhất còn sót lại.