Chương 98: Cán cân thay đổi
Phía sau chiếc xe ngựa trang trọng kia là một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ, nó được bốn con ngựa có màu lông trắng tinh kéo đi.
Cánh cửa xe mở ra, một cô gái trẻ từ trong xe đi xuống, trên người nàng mặc một bộ váy dài màu vàng tuyệt đẹp, dường như hòa làm một với mái tóc màu vàng kim trên đầu.
Cô gái chỉ khoảng 15 đến 16 tuổi.
Nàng vừa xuống khỏi xe, bốn vị hiệp sĩ mặc áo giáp sáng bóng đã cầm khiên lớn vây lại xung quanh, ngăn chặn mọi kẻ có ý đồ xấu từ bên ngoài, nàng như một con búp bê bằng sứ được bao bọc trong hộp sắt kín kẽ.
Nàng mỉm cười đi tới, đứng phía sau cậu bé kia, cạnh bên Hoàng hậu Evelyn, theo một góc độ nào đó có thể nói mái tóc vàng kim kia là một phiên bản khác gần giống với mái tóc trắng của Evelyn.
Chúng giống như vàng và bạc, đều tỏa sáng và tinh khiết.
Các Bá tước và quý tộc phía trên đỉnh cầu thang im lặng nhìn xuống, chờ đợi bọn họ tiến lên.
Một người mặc trang phục lễ nghi đứng dưới bậc thềm, ngước cổ hô to tiếng, báo cho tất cả mọi người sự có mặt của ba người bọn họ, báo ra những danh hiệu cao quý:
“Chào mừng Hoàng hậu Evelyn Valenthall!”
Dân chúng xung quanh hò reo, đa phần là những người đàn ông, họ hét lên, dòng máu sôi trào khi nhìn ngắm vị Hoàng hậu góa chồng.
Cả những quý tộc nam cũng giống như ngạt thở, mặt nóng ran lên khi vị Hoàng hậu ngước cao cái cổ cao quý của mình.
Evelyn chú ý thấy anh trai mình đứng ở phía trên, nàng hướng vị Bá tước xứ Chech mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như tỏa ra ánh nắng.
“Chào mừng Công chúa Cicely Valenthall!!!” Giọng của vị quan phụ trách lễ nghi càng cao hơn.
Công chúa Cicely đứng trên bậc đầu tiên của cầu thang dài, quay lại phất tay, mỉm cười vẫy chào người dân.
Lúc này tiếng hoan hô còn lớn hơn ban nãy, cả những người phụ nữ cũng phất tay đáp lại Công chúa xinh đẹp.
Tạo hóa cho cô hình dáng như thuộc về một vị thiên thần, tạo vật đáng ra nên ở thiên đường chứ không phải thế gian, tinh khiết đến mức để những người phụ nữ cũng không cưỡng lại được mà hâm mộ, khó ai có thể nảy sinh lòng ghen tị.
Nàng đẹp theo một kiểu khác chứ không quyến rũ như mẹ mình, vóc dáng cao và thanh mảnh, khuôn mặt tràn đầy sự ngây thơ và thuần chân.
Thanh niên, thiếu niên, người già lớn tuổi, những người phụ nữ, thiếu nữ đều chăm chú bóng hình kia.
Người hiếm khi rời khỏi Hoàng cung, giờ đây họ được thoải mái và chăm chú thưởng thức vẻ đẹp này, không ai muốn bỏ phí dù chỉ một giây.
Phía sau lưng Bertram, một người thanh niên mang huy hiệu của Moncoba mắt nóng lên, lầm bầm, “Nàng phải thuộc về ta.”
Nhưng trong đám người không phải ai cũng như vậy, một bóng người mặc áo vải, buộc thắt lưng da gọn gàng, bên hông hắn ta đeo kiếm ngắn, nổi bật nhất là một chiếc răng nanh to đeo trên cổ.
Răng Sói Wilfred đứng tại trong đám người, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không chút thay đổi, chỉ chăm chú một người duy nhất.
Không phải Hoàng hậu quyến rũ Evelyn, cũng không phải Công chúa xinh đẹp Cicely.
Mà là một bóng người khác, người kia đã ám ảnh tâm trí hắn kể từ lần đầu nhìn thấy tại bến tàu Bagbed, đến giờ cũng chưa thể vứt ra được.
Đương nhiên chính hắn cũng không muốn người kia rời đi lòng mình, muốn giữ nguyên như vậy đến mãi về sau.
Đây là ánh mắt của kẻ si tình.
“Cuối cùng, xin chào mừng Hoàng tử Hector Valenthall!!!” Người kia rống lên to lời chào mừng to nhất, nhưng sự đáp lại của quần chúng xem ra lại kém nhất so với hai người trước đó.
Người dân của Aswia khá là lạ lẫm với vị Hoàng tử này, người con trai thứ của Đức Vua.
Họ quen thuộc hơn với Đức Vua cũ của họ, Oswald.
Sau khi Vua Oswald bệnh nặng nhiều năm phải nằm trên giường bệnh và ít tiếp xúc với bên ngoài, thì người họ dần quen thuộc là người mang biệt danh Hoàng tử Đen, con trai trưởng của Đức Vua, người con do Hoàng hậu Alice sinh ra.
Hoàng tử Đen đã được định làm người thừa kế cho Ngai Vàng kể từ khi vừa sinh ra, vị Hoàng tử kia hội tụ trên người toàn bộ những tố chất để lãnh đạo vương quốc.
Nhưng khi biến cố một tháng trước xảy ra, tất cả quý tộc đều bối rối, và toàn thành Icrane cũng xôn xao.
Cả vương quốc Aswia cũng rung chuyển.
Trong lòng dân chúng, vị vua tương lai đáng ra là Hoàng tử Dominic Valenthall, chứ không phải đứa bé tên Hector kia.
Khác với dân chúng bên dưới, các quý tộc đứng ở phía trên cầu thang nghiêm nghị nhìn xuống.
Họ là các Bá tước, Tử tước và Nam tước, trừ những Bá tước ở phương xa tới, đa phần là các quý tộc trong xứ Melitos, những người trực tiếp thề nguyện lòng trung thành của mình với Ngai Vàng, với gia tộc Valenthall, với Hoàng gia.
Bá tước Stephen sắc mặt âm trầm, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ kia, không hề có thiện cảm với ba mẹ con Hoàng hậu, cũng không hề che giấu điều đó.
Gerald bắt được một tia giận dữ trong ánh mắt Stephen, trong lòng có tính toán: “Kiềm chế lại Stephen, ta biết có khuất mắc trong c·ái c·hết của ba người bọn họ, nhưng chúng ta phải chờ đợi thời cơ.”
Không biết lời nói của Gerald có gì lạ, Josiah lại trông thấy Bá tước Stephen nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt, vị Bá tước của Helmelo không còn mang vẻ giận dữ, nhưng là bình tĩnh lạnh lùng.
Nhưng có một khoảnh khắc Josiah nhận ra cơn giận kia không mất đi, nó chỉ là ẩn tàng sâu hơn, như con quái vật dìm cả thân thể trong lòng hồ sâu thẳm, dưới mặt nước lặng yên, nó mở to cặp mắt sáng như đuốc mà chăm chú mặt nước, chỉ chờ đợi một khoảnh khắc, một cơ hội để bộc phát ra cơn thịnh nộ của mình.
Đưa kẻ địch thẳng xuống địa ngục.
Josiah im lặng nuốt ngụm nước bọt, thầm nghĩ trong lòng.
Tại sao lại là ba c·ái c·hết?
Ngoài Hoàng đế Oswald và Hoàng tử Dominic, còn có ai?
Vị Bá tước đau đầu với một đống suy nghĩ lướt nhanh qua đầu óc, là ai c·hết đi để Bá tước Stephen giận như vậy.
Chẳng lẽ là…?
Một cái tên văng ra trong đầu, Josiah cuối cùng xác định được cái tên của người thứ ba trong lời nói của Gerald.
Hẳn đó là Hoàng hậu Alice Valenthall, hay Alice Goldnor, người vợ đầu tiên của Vua Oswald, mẹ ruột của Hoàng tử Dominic.
Alice Goldnor là cháu gái của Stephen Goldnor, cha của bà ấy cũng từng là Bá tước Helmelo, sau khi ông ta c·hết thì để lại tước vị này cho em trai thứ hai của mình Stephen.
Stephen sau đó thành công hứa hôn cho cháu gái mình cùng Hoàng gia, nàng Alice xinh đẹp sẽ cùng vị Hoàng tử trẻ Oswald kết hôn.
Stephen đã tốn nhiều công sức thúc đẩy chuyện này, Oswald cũng yêu thương Alice hết mực.
Khoản đầu tư thành công khi mà Hoàng tử Oswald lên ngôi một cách thuận lợi, và Alice cũng mang thai.
Cả Oswald và Stephen khi đó đều đặt hết hi vọng rằng một đứa con trai sẽ được sinh ra.
Alice không để họ thất vọng khi sinh hạ Hoàng tử Dominic cho Đức Vua trẻ năm đó, khi ông ta vừa lên ngôi chưa đầy một năm.
Đáng tiếc, Hoàng hậu xinh đẹp và hiền hậu kia c·hết trong khi sinh, để lại Dominic lớn lên mà không có tình yêu thương từ mẹ.
‘Chẳng lẽ có điều gì mờ ám trong c·ái c·hết của Hoàng hậu?’ Josiah Murden trầm tư.
Hoàng đế Oswald sau đó chìm vào trong đau buồn, dìm mình vào trong rượu chè, tìm kiếm nhiều vị tình nhân, hắn cố gắng thay thế đi Alice.
Khi đó, tuy không còn Hoàng hậu, gia tộc Goldnor vẫn có một vị Hoàng tử mang theo dòng máu của gia tộc mình.
Và sự rạn nứt bắt đầu khi Oswald cuối cùng chọn được Hoàng hậu mới cho bản thân, Evelyn Cunningham xứ Chech, em gái của Bá tước Cunningham.
Hoàng đế bị hút hồn bởi mái tóc màu trắng tinh tuyền kia, sự xinh đẹp của Evelyn chinh phục và hàn gắn trái tim của vị Hoàng đế.
Và đối trọng giữa các gia tộc phía đông và phía tây dường như được cân bằng, với một vị Hoàng tử mang dòng máu phương đông, và một vị Hoàng hậu đến từ phương tây.
Cuối cùng là hôm nay!
Josiah đổ mồ hôi, nhận thấy trên mặt bàn chính trị, có vẻ như phương tây ngày càng thuận lợi và chiếm ưu thế.
Đỉnh cao quyền lực của phương đông là khi Hoàng hậu Alice mang thai Hoàng tử Dominic.
Và giờ nó đang ở đáy thung lũng, khi vị Hoàng tử thân thiện với bọn họ vừa bị kết tội mưu phản và g·iết c·hết.
Đến mức sự kiện mà chính bản thân mình trải qua, vào một tháng trước, kết quả của trận chiến trên quê nhà của hắn.
Ai cũng biết Alklen xưa nay được coi như một phần tử của phe phái phía đông, anh trai hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ thay đổi lập trường của mình.
Vậy mà giờ có một nửa lãnh thổ lọt vào tay một quý tộc đến từ Weskast.
Cán cân thay đổi rồi?