Chương 97: Đông và Tây
Ngày 28 tháng 11 năm 467.
Vương Đô, thành Icrane, xứ Melitos.
Thành phố lớn nhất vương quốc Aswia không còn chìm trong đau thương do c·ái c·hết của vị vua trước đó, Oswald Aswia Valenthall.
Những con đường hiện tại đổ đầy bởi các dòng người từ các nơi kéo tới, bọn hắn tràn ngập hang cùng ngõ hẻm trong thành phố.
Lính tuần tra dạo quanh mọi nẻo đường để quản lý lượng người khổng lồ này.
Những tấm vải đỏ và những lá cờ hiệu của nhà Valenthall treo kín các ngã đường, biểu tượng của con rồng đỏ giang hai cánh với cái đuôi uốn lượn và những cái móng vuốt sắc nhọn.
Dân chúng tập trung tại đền thờ Thần Lửa, chuẩn bị chứng kiến nghi thức lên ngôi của vị vua mới.
Trước đền thờ, người đông nghìn nghịt, mỗi người đều đang ngước nhìn lên những bậc thang bằng đá xây cao với rất nhiều bậc.
Hai bên cầu thang đặt những chậu lửa lớn đang thiêu đốt hừng hực.
Đứng ở phía trên đầu kia cầu thang là một vị tư tế, thông qua trang phục ông ta đang mặc, nói đúng hơn là một đại tư tế.
Trang phục của ông ta giống với tư tế bình thường, áo trắng dài với thắt lưng đỏ, nhưng phần tay áo và cổ áo của ông ấy được thêu thêm những đường viền đỏ, những hình thù của các ký tự cổ xưa, tạo ra sự khác biệt với các tư tế bình thường.
Malcolm ngước nhìn bầu trời trong xanh, cảm nhận ánh nắng chiếu rọi trên khuôn mặt mình, mỉm cười nói, “Một ngày đẹp trời, rất thích hợp cho vị vua mới đăng quang.”
Phía sau hắn là một vài vị tư tế và phó tế khác, cùng một loạt các lãnh chúa đến từ khắp các nơi trong vương quốc.
Trong dịp này, các vị Bá tước bắt buộc phải có mặt.
Bên trong họ có Stephen Goldnor, Bá tước xứ Helmelo.
Maddox Barrett, Bá tước xứ Eglow và cũng là Đô đốc của hạm đội Hoàng Gia.
Murdo Arnlace, Bá tước xứ Stympi, Stympi là vùng đất lớn thứ hai trong vương quốc, chỉ đứng sau xứ Melitos.
Anthony Cunningham, Bá tước xứ Chech, anh trai Hoàng hậu Evelyn.
Rupert Huntingmond, Bá tước xứ Karlsbad, vân vân.
Trong đó có cả hai vị Bá tước mới, Josiah Murden của xứ Bắc Alklen và Bertram Houghton của xứ Nam Alklen.
Các Bá tước chia ra đứng ở hai bên trái phải, tách biệt rõ ràng với nhau.
Josiah đứng ở bên phải, chung một chỗ với các Bá tước Goldnor, Barrett và Hungtingmond.
Bertram thì đứng cùng với Bá tước Cunningham, Arnlace ở bên trái.
Đã gần tới một tháng kể từ khi c·hiến t·ranh tại xứ Alklen kết thúc và hòa ước giữ hai vùng đất mới được ký kết, Josiah và Bertram lên đường cùng nhau, trải qua hơn 20 ngày đi đường cuối cùng mới tới được Vương Đô.
Những người đứng phía bên phải đang xầm xì bàn tán, một người trung niên với khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị liếc nhìn về phía đối diện, cười nói với giọng âm trầm.
“Không ngờ chỉ một tháng mà nhiều chuyện xảy ra như vậy, Đức Vua c·hết rồi, Hoàng tử Đen cũng c·hết rồi, ông không giận dữ sao Stephen, theo ta thì có người đưa bàn tay bẩn thỉu của chúng tới Ngai Vàng.”
Stephen Goldnor, một ông già mặc một bộ đồ da, tướng tá cao ráo và có vẻ khỏe mạnh.
Ở sau lưng ông ta có người cầm theo cờ hiệu của Helmelo, lá cờ của thành Loshek.
Lưỡi rìu màu trắng trên nền cờ xanh.
Stephen không đám lại lời của người kia, “Khi chưa có chứng cớ xác đáng thì ta không nói gì được.” Ông ta nói sang chuyện khác, nhìn Josiah nói với giọng thất vọng, “Josiah, ngươi đã thua trong trận chiến đó.”
Josiah nghe vậy im lặng, không hề phản bác lại, nhíu mắt.
“Stephen, đừng trách hắn, bọn hắn đã ký hiệp ước không phải sao, kết quả là hòa, hắn cũng có được một nửa quyền thừa kế, nếu tính cả Tử tước Gregsters, thì đó cũng là hai phần ba Alklen.” Người trung niên mang trên người huy hiệu gấu trắng nói, hắn ta cũng là Bá tước, Rupert của gia tộc Huntingmond.
“Nếu không có Fred, nếu không có kỵ binh Batgot, hắn đã bị con cáo kia xé xác rồi, đừng nói với ta kết quả là hòa, nhìn xem đối diện hai lá cờ kia, ngươi còn nói hòa được sao?” Stephen trầm giọng nói, tiếp tục quở trách.
Đối diện bọn họ, trong những cờ hiệu của các Bá tước, thình lình có hai lá cờ khá giống nhau, lá cờ của Nam Alklen thêu đại bàng bạc và quạ đen, cạnh nó là một lá cờ cực kỳ giống với cờ hiệu cũ của Bertram, chỉ có điều con đại bàng là màu vàng kim.
Đây là cờ hiệu của gia tộc Houghton, không phải Tử tước Houghton của thành Narris khi xưa, mà là Bá tước Houghton của xứ Weskast, lãnh chúa của thành Moncoba.
“Một gia tộc có hai Bá tước, đó là sai lầm của ta, ta đã thua khi đối đầu với Adam Argall, ta sẽ không phản bác điều đó.” Josiah nói, dù rằng hắn biết nếu cuộc chiến kéo dài, nếu nó không bị c·ái c·hết của Vua Oswald gián đoạn, cuộc c·hiến t·ranh chưa chắc sẽ kết thúc như vậy.
Mọi nguồn lực từ khắp xứ Alklen sẽ đổ dồn về Tithega, và bọn hắn có ưu thế chiến đấu trên sân nhà.
Kể cả khi cha của Bertram, Gordon Houghton mạo hiểm gia nhập cuộc chiến thì sau lưng hắn cũng có Bá tước Stephen Goldnor sẵn sàng trợ giúp bất cứ lúc nào.
Nhưng khi cuộc chiến đã ngã ngũ, hắn sẽ không chối bỏ rằng mình đã thua cuộc, kể từ khi q·uân đ·ội bị tập kích ở trấn Torsen, rồi đến trấn Tithega thất thủ.
Chưa nói tới trong cả hai trận chiến ngoài trấn Tithega, hắn đều không làm gì được Adam.
Nhưng Josiah chỉ thừa nhận mình thua bởi Adam Argall, chứ không phải Bertram Houghton, tên kia là một chiến binh mạnh mẽ, nhưng chưa phải là chỉ huy của trận chiến.
Về phần kéo dài trận chiến đó, giữ Elena làm con tin, dùng tính mạng của con bé để uy h·iếp, Josiah sau khi suy nghĩ nhiều tháng, hắn tự nhận là xuống tay không được.
Hắn thà để cho Elena và sau đó là con của nó, cháu nội của anh trai hắn Myers tiếp tục thống trị Alklen.
Đô đốc Maddox và Bá tước Rupert không nói nhiều, những Tử tước đứng sau lưng họ cũng không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên khởi đầu chủ đề kia nhìn xem phản ứng của mọi người, thấp giọng nói, “Ông còn nói không bực bội, Stephen, cháu trai ông c·hết không rõ ràng như vậy, ông không giận sao, dù có chuyện gì thì Dominic cũng phải được xét xử rõ ràng, ta nghe nói cận vệ hoàng gia đã nhuộm đầy máu trên con đường từ Hoàng cung tới bến tàu, ta nghe nói, dân chúng trên bờ nghe được tiếng la hét khi nó bị t·hiêu s·ống trên con thuyền kia, ta nghe nói…”
“Đủ rồi, Gerald, ta tự biết suy nghĩ, ta tự biết cân nhắc, Dominic mang dòng máu của ta, ta sẽ không để nó c·hết oan ức.”
Phía bên kia, anh trai của Hoàng hậu Evelyn, Anthony Cunningham và Bá tước Stympi Murdo Arnlace đang trò chuyện vui vẻ, hai cha con nhà Houghton cũng gia nhập với họ trong cuộc trò chuyện.
Phía sau lưng có một ánh mắt lướt tới, bất mãn nhìn về phía Bertram.
Các Bá tước này cũng trò chuyện về trận chiến ở Alklen, và về c·ái c·hết của Hoàng tử Đen Dominic Valenthall.
Nhưng trái ngược với sự bực bội và những lời nói mang theo tức giận như các Bá tước từ phía đông, bọn hắn trò chuyện với sự thỏa mãn của kẻ chiến thắng.
“Bertram, ngươi làm rất tốt, ngươi đã đem lại một chút lợi thế cho chúng ta, khi cháu trai ta lên làm vua, bọn hắn sẽ phải cân nhắc lại tình thế của mình một chút.” Antony Cunningham cười vui vẻ nói, vỗ vỗ vai Bertram.
“Đừng khen nó, thằng ngốc này mơ mơ màng màng liền trở thành Bá tước, nó còn phải rèn luyện nhiều hơn.” Lão Bá tước Gordon cười nói, tuy nói như vậy nhưng giọng nói của hắn lại mang theo sự tự hào.
Đám lão già này đều hâm mộ muốn c·hết đi, một gia tộc hai Bá tước, những ngày này Gordon luôn sống ở trong niềm vui.
Nếu bọn hắn quản lý quy hoạch rõ ràng, sức mạnh của Weskast sẽ càng ngày càng mạnh.
Lúc này, phía dưới đám dân chúng bị tách ra, một hàng dài xe ngựa đi tới đây từ hướng Hoàng cung, cuối cùng dừng dưới bậc thềm của đền thờ.
Chiếc xe ngựa được trang trí lộng lẫy mở cửa ra, một người phụ nữ tóc trắng bước xuống, đó là Hoàng hậu Evelyn.
Evelyn xuống xe sau đó đỡ đứa con trai nhỏ của mình bước ra, cậu bé nhỏ tuổi với khuôn mặt non nớt, hơi lo sợ nhìn xem đám người đông đúc ồn ào xung quanh.
Nhìn cẩn thận có thể nhận ra vài nét trên khuôn mặt nhỏ kia giống với người đàn ông trung niên tên Gerald.
---
Cảm ơn Khôi Nguyên tặng hoa!