Chương 96: Tại sao chỉ có hai?
Buổi chiều tối, trấn Berogen.
Jasper và Maxwell nhìn bóng dáng người phụ nữ lủi thủi bước đi, nàng nước mắt rươm rướm, trong tay cầm lấy túi tiền và tro cốt của chồng mình.
Hai đứa con gái thì bám lấy phía sau mẹ mình, chúng cũng khóc theo, đều hết sức đau khổ khi nghe tin dữ của cha.
Giống với những người khác trong trấn, ba người bọn họ mang theo tro cốt tới một con suối không xa ngoài trấn mà rải xuống, để nó trôi theo dòng nước, hi vọng dòng nước kia không chỉ cuốn đi tro cốt, mà còn mang theo nỗi buồn của họ đi xa.
Jasper nhìn một lần cuối cùng ngôi nhà nhỏ ở trước mắt mình.
Nó nằm trong một con hẻm nhỏ của thị trấn, được làm bằng gỗ, những tấm ván gỗ đã hư hại bởi mưa gió, hiện tại ngôi nhà càng tồi tệ hơn khi mất đi trụ cột chèo chống, không biết liệu nó có thể đứng vững mà che chở họ hay không.
Trấn Berogen lâm vào trong bầu không khí đau buồn và mất mát, không phải chỉ vừa bắt đầu nhưng đã kéo dài thật lâu rồi.
Nó đã kéo dài hơn một tháng.
Cũng không phải bởi vì c·ái c·hết một người đàn ông tên Urry ít người biết đến, cũng không phải vì những chiến sĩ đã hi sinh mà là bởi vì lãnh chúa của thị trấn, vị Nam tước trẻ tuổi Simon Voce cũng t·ử t·rận trong c·hiến t·ranh.
Hiện tại thị trấn này vẫn chưa có lãnh chúa mới, gia tộc Voce đang tranh cãi nên để đứa con trai năm tuổi của Simon đảm nhận tước vị hay chú của cậu ta, người em họ đã trưởng thành của Simon trở thành Nam tước.
Các hiệp sĩ vẫn chưa giải tán trở về nhà, bọn họ vẫn ở lại trong thị trấn, trong lòng sợ rằng một phiên bản nhỏ hơn của cuộc c·hiến t·ranh vừa rồi sẽ tái diễn ngay trong thị trấn này.
Họ cần biết tiếp sau đó thanh kiếm của mình sẽ phục vụ cho người nào.
Jasper nghe dân trấn bàn luận với nhau về chuyện này, hắn không mấy quan tâm lắm, đây không phải trận chiến mà hắn muốn tham gia.
“Maxwell, tạm biệt, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại.” Jasper đứng ở cổng trấn, nói với người sót lại cuối cùng trong nhóm của mình.
Maxwell đặt tay lên vai hắn, cười đáp lại, “Tạm biệt Jasper.”
Nói xong hắn quay người rời đi, hai người tách ra, quay trở về làng của mình, cả hai người đều đã thay đổi sau trận chiến kia.
Trận chiến kia không chỉ quyết định quyền thừa kế của gia tộc Murden, nó còn thay đổi số phận của hàng trăm hàng ngàn người khác.
Để con đường họ đang đi chệch sang hướng khác, chưa biết được rằng sẽ tốt hơn hay xấu đi, dẫn tới thiên đường hay địa ngục.
---
Sáng sớm, làng Orman.
Cửa nhà hiệp sĩ Mario bị đẩy ra, một bóng người từ trong bước ra ngoài, hắn một tay ôm theo bó củi khô và một tay cầm lấy bó đuốc, trên bó củi còn có một cái cuốc nhỏ.
Ánh lửa nhỏ xua tan làn sương sớm xung quanh, Lance bước đi chầm chậm rời khỏi làng, đi thẳng hướng tới ngôi nhà cũ của Oskar.
Không phải căn phòng ở sau lưng nhà hắn, mà là ngôi nhà Oskar sống khi còn nhỏ, nó nằm cạnh cây sồi già.
Hắn ít khi cùng Oskar đến đây, chỉ có khoảng thời gian khi gia đình Oskar còn ở đó, hắn mới thường tới chơi cùng và quan sát cha của Oskar tập luyện bắn cung, hắn thỉnh thoảng ăn cùng gia đình họ những bữa thịt rừng do ông ấy đi săn về.
Hắn cũng biết rõ Oskar thỉnh thoảng về nơi này, nhưng dần dần ngày càng ít, theo tuổi tác trưởng thành tên kia dường như càng mất lòng tin vào lời dụ dỗ trong câu chuyện của mấy người già cả.
Lance bước đi, thanh kiếm lung lay ở bên hông, sắc mặt có vẻ suy yếu.
Hắn hiện tại là một người thanh niên.
Giống với tất cả mọi người, hắn trưởng thành hơn qua trận chiến kia, nhưng đó là không đủ, vẫn không hề dễ dàng để hắn vượt qua được nỗi đau này.
Hắn cuối cùng đi tới bên cạnh căn nhà kia, nó vẫn đổ sụp như cũ không thay đổi, có chăng là càng thấp hơn một chút, có lẽ không lâu nữa chỉ còn là một đống phế tích bị bụi đất phủ lên.
Cây sồi không còn xanh tươi như mọi khi, cả cái cây bị bao phủ bởi lá vàng.
Những chiếc lá dài dài rụng xuống đầy gốc cây, chúng phủ kín mặt đất, đồng thời cũng phủ lấp ngôi mộ chung của cha mẹ Oskar.
Lance bỏ đống củi xuống, đâm chặt cây đuốc đứng vững trên nền đất, cởi ra thanh kiếm bên hông.
Hắn đứng lặng người thở dài một hơi, trong miệng nói nhỏ, “Hắn không tự mình trở về được, nhưng mà cháu mang hắn về với hai người.” Giọng người thanh niên yếu ớt nói.
Hắn tháo ra cái túi da buộc trên thắt lưng, ngồi xuống đặt nó ở trên ngôi mộ, “Trở về trong sự ôm ấp của cha mẹ ngươi đi, Oskar.”
Bàn tay Lance đặt trên cái túi trong giây lát.
Lance dọn sạch một chỗ mặt đất ở trước mộ, quét đi những chiếc lá sồi ẩm ướt, làm ra một khoảng trống, sau đó hắn chồng chất đống củi khô mình mang tới.
Rồi hắn dùng đuốc nhóm lửa, để ngọn lửa bùng cháy lên, ngọn lửa ấm áp mang tới nhiệt độ cho cơ thể, nhưng lại không sưởi ấm được lòng Lance.
Tương tự Oskar, hắn không nhìn thấy điều gì từ ngọn lửa kia.
“Lừa đảo.” Hắn gằn giọng nói.
Người thanh niên lấy cuốc, bắt dầu đào đất kề bên ngôi mộ cũ, chuẩn bị chôn xuống tro cốt của Oskar giống như cha mẹ hắn, mà không phải rải tro cốt đi như những người khác.
Khuôn mặt người thanh niên hiện rõ nỗi buồn và sự mất mát, những nhát cuốc rơi xuống làm lòng hắn quặn đau, mắt không biết từ lúc nào đã đỏ lên.
Sau một hồi vung mạnh cuốc, một cái hố cạn xuất hiện ở trước mắt Lance.
Hắn vứt cán cuốc sang một bên, cúi người xuống, dùng tay mà đào bới trong chốc lát, sau đó cẩn thận cầm lên túi tro kia, đặt cái túi da ở giữa cái hố, sau đó lấy tay vùi một ít đất lại.
Bàn tay có chút trầy trụa, những ngón tay dính đầy đất.
“Ngươi đã chiến đấu rất dũng cảm, ngươi đã g·iết được rất nhiều kẻ địch, ngươi đã trung thành và tận tụy, người anh em của ta.” Lance thấp giọng nói.
Đất nhanh chóng che lấp lại cái túi da.
“Đây không phải điều chúng ta mơ về, nhưng ta sẽ hoàn thành giấc mơ đó, ta sẽ trở thành hiệp sĩ mạnh mẽ nhất vương quốc này, Oskar.” Hắn tiếp tục nói nhỏ.
Lance cầm lên thanh kiếm của mình, rút nó ra khỏi vỏ, đứng dậy, cầm nó vung vẫy một lát, giống như những ngày tháng hắn cùng Oskar luyện tập.
Sau đó hắn ngồi xuống, cười cười, nụ cười không vui vẻ mà có chút thảm thương, hắn đặt thanh kiếm vào trong hố, nhìn ngắm lưỡi kiếm sáng bóng kia lần cuối.
“Ta gửi nó sang thế giới bên kia cho ngươi, chiến đấu cùng ta, chúng ta sẽ chia sẻ đêm dài của c·hiến t·ranh, chúng ta sẽ chia sẻ vinh quang của chiến thắng, ngươi là vô song, Oskar.”
Hắn lấy tay gạt nhẹ đất phủ lấp che lại lưỡi kiếm kia, rồi đặt thêm mấy hòn đá nhỏ lên, cuối cùng là một lớp đất dày phủ lên trên.
“Tạm biệt, người anh em, hẹn gặp lại!”
Hắn không đánh dấu ngôi mộ, bởi vì cây sồi bên cạnh đã là vật tiêu ký tốt nhất rồi.
Lance đứng thẳng lưng lên, trên bàn tay dính đầy bụi đất, đầu hơi ngước lên, kiềm chế lại cảm xúc của mình, trái tim người thanh niên trĩu nặng với nhịp tim đập lên liên hồi.
Hắn hít thở từ từ, nhịp tên dần đều đều, mất một lúc mới bình phục lại cảm xúc của mình.
Hắn biết được mình còn một chặng đường dài ở trước mặt, mình phải mạnh mẽ hơn nữa khi chỉ còn có một mình bước tiếp, hiện tại hắn phải chiến đấu thêm cả phần của Oskar nữa, không thể để cho tên kia thất vọng được.
Lance đứng đó, nhìn ngắm xung quanh một lượt, bỗng ánh mắt ngưng lại nơi ngọn lửa, hắn dường như nhìn thấy thứ gì bên trong, hai bóng người lắc lư theo ngọn lửa.
Chưa kịp nhìn kỹ hơn, ngọn lửa kia đã dập tắt, đống củi đã cháy bừng mãnh liệt khi hắn đang đào mộ, khi hắn xong xuôi thì lại là điểm kết thúc của nó.
Lance không biết mình hoa mắt hay thật sự có thứ gì vừa xuất hiện trong ngọn lửa kia.
Hắn đưa mắt chăm chú chờ đợi, nhưng sau đó không có gì đặc biệt hay bất ngờ xuất hiện, ngọn lửa kia cũng không cháy lại, những cơn gió thổi bay đống tro tàn, cũng thổi bay hi vọng của hắn.
Lance cầm lên vỏ kiếm và cây cuốc, liếc nhìn ngôi mộ một lần cuối cùng rồi quay người trở về nhà.
Trong đầu thì loanh quanh suy nghĩ về hình ảnh mà mình vừa nhìn thấy.
Nếu nó là linh hồn n·gười c·hết quay trở lại trên ngọn lửa.
Thì tại sao lại chỉ có hai?