Chương 95: Phải tập làm quen
“Các ngươi đã chiến đấu cực kỳ dũng cảm, ta rất tự hào vì các ngươi!” Giọng nói đầy nội lực vang lên ngoài cổng thành phía bắc, Adam giơ lên hai cánh tay của mình, bàn tay nắm lại.
“Aaaaa!” Ở phía dưới, đám lính, các hiệp sĩ đều la lên, chào mừng vị lãnh chúa của mình, đồng thời cũng lần nữa ăn mừng trận c·hiến t·ranh kia kết thúc.
“Các ngươi vừa nhận được phần thưởng cho trận chiến, các ngươi xứng đáng với nó!” Vị Tử tước tiếp tục nói.
Lance sờ về phía ngực của mình, trong lớp áo đặt một túi tiền lớn, bao gồm khoản chia chiến lợi phẩm mà hắn và cha mình nhận được.
Nhưng phần lớn còn lại, thứ mang lại nỗi buồn là 60 đồng vàng Verres, nó gấp nhiều lần khoản chia chiến lợi phẩm kia.
Đồng vàng Verres, còn gọi là đồng tiền lửa, bởi hình ảnh trên mặt trái của nó, ngọn lửa của Gopothy, mặt chính thì có hình của Đức Vua sáng lập vương quốc Aswia, Verres Aswia Valenthall.
Lance còn nhớ khi cha mình Mario cầm tới 60 đồng tiền lửa từ hiệp sĩ Angus, đôi tay của ông ấy run run, đó là sự kháng cự toát lên trong chốc lát.
Nhưng rồi ông vẫn nhận lấy nó.
Mario ngay lập tức đưa chúng cho con trai mình cất giữ, không muốn lại đụng chạm vào thêm dù chỉ một giây.
Kia là số tiền dành cho Sóc, con ngựa chiến đ·ã c·hết trong trận chiến.
Nó được kiểm định và đánh giá kỹ càng trước khi trận chiến bắt đầu, cha hắn nhận được số tiền vì Sóc đ·ã c·hết trên chiến trường.
Khoản tiền đền bù lấy ra từ túi tiền của Tử tước, việc đền bù này giúp các hiệp sĩ có thể yên tâm chiến đấu mà không sợ tổn hại hay mất đi thứ tài sản quý báu nhất của mình.
Ngựa chiến.
Nhưng tiếc là khoản tiền lớn này lại không đền bù được mất mát trong lòng Mario, mà nó chỉ gợi lại nỗi đau vừa lắng lại, đang nằm tại sâu trong đáy lòng.
Trên đài cao, bài phát biểu của Tử tước Adam Argall vẫn đang tiếp tục.
“Các ngươi đã chứng tỏ sự dũng cảm và quyết tâm của mình, vinh quang thuộc về tất cả mọi người, đặc biệt là những người đã hy sinh trên chiến trường.”
“Những người sống sót, hãy trở về nhà với gia đình mình và đoàn tụ với người thân, mong rằng chúng ta sẽ gặp lại và chiến đấu cùng nhau trong các trận chiến tiếp theo.” Adam nói lời cuối cùng rồi bước xuống, bước đi trong tiếng hò reo của các binh lính.
Và rồi đội quân này được lệnh giải tán.
Sau nhiều tháng kéo dài sống trong lều trại, đi chinh chiến ở vùng đất xa xôi, cuối cùng đây là thời điểm để họ trở về.
Một số lính tràn vào thành, bọn hắn muốn ngay lập tức tiêu xài số tiền mình vừa nhận được, một số khác tụ lại quanh những người đồng hương, chuẩn bị theo chân lãnh chúa và hiệp sĩ trở về.
“Ngài Mario, chân của ngài…” Một người đến từ làng Orman tìm tới lá cờ hiệu quen thuộc, lá cờ được buộc vào cây thương dựa vào chiếc xe ngựa, hắn có chút hốt hoảng khi nhìn thấy tình trạng của Mario.
Trên xe, Mario đang nằm nhìn trời, chân phải gác lên một bao hành lý, nghe thấy người kia thì cười đáp lại, “Không sao cả, đứng ở đây đi, chờ thêm một lát, đợi những người khác đến rồi chúng ta lên đường trở về.”
“Vâng.” Người kia nói nhỏ, đứng bên cạnh xe ngựa, không hỏi nhiều nữa.
Trong cuộc chiến, hắn được phân phối vào một đội toàn những người lạ mặt, sau trận chiến cuối cùng không hắn ta không nhìn thấy ngài Mario nữa, không ngờ khi gặp lại vị hiệp sĩ lại chịu một v·ết t·hương nặng như thế.
Họ chờ đợi một lát, có tổng cộng mười tám người từ làng Orman tập hợp ở đây, tính cả cha con nhà Dunn thì là hai mươi người.
Thiếu mất tám người, không biết rằng bọn hắn ham chơi chạy vào trong thành hay đã nằm lại trên chiến trường mãi mãi.
Những người khác lẩm bẩm nói nhỏ hỏi thăm nhau, thỉnh thoảng liếc qua vị hiệp sĩ nằm trên xe ngựa.
Có người thông báo cho những người khác về người cùng làng chung đội với mình đ·ã c·hết đi trong trận chiến.
Nghe tới cái tên quen thuộc, vài người bực bội nhăn nhó, họ rời đi với tổng cộng hai mươi tám người, không nghĩ tới có tới tám n·gười c·hết mất chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi trôi qua.
“Đi thôi, chúng ta phải trở về làng, đuổi kịp trước khi trời tối xuống.” Mario không chờ đợi nữa, vỗ vỗ thành xe nói.
“Vâng thưa cha.” Lance gật đầu, hắn cầm cây thương dài bỏ lên trên xe, rồi leo lên điều khiển xe ngựa tiến lên.
Chiếc xe lăn bánh tiến về phía bắc, những người khác theo sau chiếc xe, trên lưng mang theo hành lý, trong lòng đều chờ mong trở lại ngôi nhà của mình.
Thời gian xa cách chỉ còn tính bằng giờ.
Chập tối, hoàng hôn đang buông xuống, làng Orman xuất hiện trước mắt của họ, dân làng mừng rỡ kêu lên khi nhìn thấy người thân trở về, kéo nhau đi ra chào đón họ.
Ngôi làng hiếm thấy trở nên náo nhiệt.
Đám lính chạy tới ôm lấy người thân của mình, chia sẻ với nhau niềm vui, khoe khoang về hành trình mình vừa trải qua.
Bọn trẻ con chạy quanh tìm kiếm cha hay anh trai của mình.
Sau một loạt tiếng cười là tiếng khóc lóc, những người vợ nhận lấy túi tro và chiếc nhẫn cưới, che mặt gục ngã trên đất, mấy đứa trẻ thấy mẹ mình như vậy cũng gào khóc theo.
Cả làng bỗng trở nên nửa vui nửa buồn, họ càng cảm nhận được sự đáng sợ của c·hiến t·ranh khi nhìn thấy hiệp sĩ Mario.
Người trưởng làng trở về trên chiếc xe ngựa với một chân bị gãy.
Họ lại gần tụ tập thăm hỏi Mario, có người hỏi: “Oskar đâu rồi? Sao không thấy nó về?”
Câu nói kia làm Lance khựng lại một nhịp, hắn không tiếng ánh mắt nhìn về phía xa xa, đám người cũng rõ ràng câu trả lời dù người thanh niên không đáp lại.
Mario cười gật đầu chào, hắn nhổm người lên ngồi dựa vào thành xe, nhìn ngắm cảnh tượng quen thuộc xung quanh.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, ‘Có lẽ nơi này sẽ là nơi mình gắn bó quãng đời còn lại, có lẽ cả đời này ta cũng không rời đi nơi này nữa’.
Vị hiệp sĩ đã chấp nhận số phận, chấp nhận kết quả mà mình nhận được, hiện tại hắn thoải mái đón nhận sự quan tâm từ những người quen thuộc, trong lòng chờ mong nhìn thấy khuôn mặt kia.
Khi dân làng tách ra nhường đường, chiếc xe ngựa tiếp tục tiến tới, nó lăn bánh trên con đường đất nhỏ trong làng, đi quãng đường cuối cùng.
Càng gần nhà, lòng Lance càng bứt rứt, nhìn đâu đều thấy bóng dáng người anh em của mình, ánh mắt không kiềm chế được đỏ lên.
Mario thu lại nụ cười, hắn cũng nhận ra tâm trạng của con trai mình, hai cha con im lặng vượt qua đoạn đường cuối cùng.
Và rồi rất nhanh họ nhìn thấy ở trước ngôi nhà quen thuộc có hai bóng người quen thuộc.
Phu nhân Ena và dì Alice đã đứng chờ sẵn từ lâu, hiển nhiên tiếng ồn ào của dân làng để họ ý thức được những người đàn ông đi tham gia c·hiến t·ranh đã trở về rồi.
Ena lo lắng ngóng trông chờ ba người xuất hiện, nàng mỉm cười khi nhìn thấy chiếc xe ngựa xuất hiện ở phía xa, dần thu lại nụ cười khi nhận ra trong bọn họ thiếu mất một bóng người, rồi lòng quặn lại khi nhìn thấy tình trạng của chồng mình ngồi sau xe ngựa.
Dì Alice hai bàn tay nắm chặt, trong lòng nàng thầm cầu nguyện, im lặng nhìn chiếc xe ngựa kia ngày càng tới gần.
Chiếc xe ngựa cuối cùng tới nơi, Ena và Alice bước ra đón.
Jasper kéo cương dừng ngựa rồi nhảy xuống, trước tiên đi tới đỡ lấy cha mình xuống xe.
Mario bám vào tay của con trai, gồng lên cơ bắp bước xuống dưới, hắn đứng dựa vào chiếc xe ngựa, đưa mắt ngước nhìn vợ mình đang lại gần, nụ cười nở rộ trên mặt, hắn cười lên rất vui vẻ.
Ena bước nhanh hơn, nàng dừng lại trước mặt Mario, trên mặt chảy xuống nước mắt, nàng dường như cực kỳ tủi thân và buồn bã, đau lòng nhìn về cái chân có chút biến dạng của chồng mình.
Lance lấy gậy chống đưa cho cha mình, Mario chống gậy nhích nhẹ một bước, “Ena, ta về rồi.”
Ena phóng lại ôm chầm lấy chồng mình, hai người hiếm thấy thể hiện tình cảm vợ chồng ở trước mặt con trai, nàng ôm chặt Mario, thút thít khóc.
Dì Alice lo lắng nhìn xem bên trong xe ngựa, khi không nhìn thấy bóng dáng của Oskar thì càng lo lắng hơn, sợ hãi điều mình đang suy đoán trở thành sự thật.
Lance đứng bên cạnh, Ena buông ra chồng mình, lại vội vã kiểm tra trên dưới cậu con trai, sờ nắn cơ thể người thanh niên, vui mừng khi không tìm thấy v·ết t·hương nào.
Sau đó người phụ nữ mới hỏi, “Oskar đâu rồi, nó còn ở ngoài cùng dân làng sao?”
Đáp lại cô là sự im lặng của Lance và cái lắc đầu của Mario.
Hai người phụ nữ cũng im lặng, mọi người không còn nói gì được nữa.
Ena đỡ chồng mình chầm chậm đi vào nhà, dì Alice lủi thủi ở bếp sau chuẩn bị bữa ăn.
Lance tháo ra càng xe rồi dắt Lốc Xoáy vào trong chuồng ngựa, cúi đầu trở về phòng của mình.
Con ngựa hí nhẹ, cảm nhận được sự buồn bã của chủ nhân.
Từ ngày hôm nay, bốn người kia phải làm quen với sự vắng mặt của Oskar.
Còn nó, nó cũng phải làm quen việc sống một mình trong chuồng ngựa này khi không còn Sóc ở bên cạnh.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa!