Chương 94: Những chiến binh
Đường trở về nhà không có nhiều bất ngờ và kịch tính, đội quân vượt qua đồng hoang, vượt qua đồi núi, vượt qua sông suối.
Họ hành quân vào ban ngày và dừng nghỉ khi xế chiều đến.
Họ không còn mang theo tâm thần thấp thỏm, hay lòng hăng hái chờ đợi trận chiến sắp đến.
Chỉ có bình tĩnh đến mức nhàm chán, và nỗi nhớ mong gia đình càng ngày càng đậm đặc khi đến gần lãnh thổ xứ Weskast.
Họ hành quân trong tiếng nói cười, kỵ binh không còn phải rảo bước dọc theo hàng ngũ mà la hét, bọn hắn hiện tại chỉ đóng vai trò người dẫn đường, cầm lấy cờ hiệu mà đi ở trước mặt đội quân.
Kỵ binh giữ tốc độ ngang bằng với bộ binh, chứ không bứt tốc để sớm trở về.
Đội xe chở thương binh sau khi rời khỏi thành thì được chuyển vào chính giữa đội ngũ.
Tử tước Adam cẩn thận từng bước, hắn không hề lơ là cho dù trận chiến đã kết thúc.
Nhiều ngày trôi qua, đám bộ binh cuối cùng thấy được tòa thành ở trước mắt mình.
Đó là điểm xuất phát, đó là nơi khởi đầu của bọn họ.
Đám lính cười nói vui vẻ hơn, bước nhanh ngang qua những cánh đồng ngoài thành mà tiến về thành Arcop.
“Cha, chúng ta tới rồi.” Lance nói với cha của mình.
“Ừm, ta cũng đã nghe thấy tiếng họ đang reo hò.” Mario cười nói, hai tay chống lấy sàn xe mà ngồi dậy, nhìn về phía tòa thành kia, trong lòng hắn cũng chờ mong sớm về đến nhà gặp lại người vợ của mình, Ena.
Chiếc xe ngựa không dừng lại, họ vượt qua cánh cổng lớn mà chạy vào trong thành, hai cha con cần chờ đợi ở đây đêm nay, xử lý một chút công việc trước khi trở về nhà.
“Đi đến quán Ong Mật, đêm nay chúng ta trọ ở đó một đêm.” Mario nhìn ngắm khung cảnh con đường xung quanh, nói với con trai mình.
“Vâng.” Lance đáp lại, điều khiển Lốc Xoáy rẽ qua phải ở ngã tư trước mặt, con ngựa thuần thục chuyển hướng, cả chủ nhân và con ngựa đã dần dần từng chút một quen thuộc với cỗ xe này, con ngựa màu nâu không còn tỏ ra bực bội nữa, mặc dù nó vẫn không thích kéo xe chút nào.
Trên đường đi, mỗi khi đoàn người dừng lại nghỉ ngơi và nó được Lance tháo ra khỏi càng xe, Lốc Xoáy vung chân chạy một hồi lâu mới chịu quay trở lại, nó phải thỏa mãn cơn khát tốc độ và bù đắp sự tự do của mình.
Các binh lính tập trung ở ngoài cổng bắc trên mảnh đất trống, các đội trưởng thì tập trung lại một chỗ, họ gặp mặt người đưa tin của lãnh chúa để nhận thông báo.
Sau một hồi, các đội trưởng quay trở lại gặp đồng đội của mình.
Gilbert nhìn trước mắt những người đồng đội còn sót lại, nói: “Chúng ta sẽ cắm trại ở đây tối nay, ngày mai lãnh chúa sẽ gặp mọi người lần cuối, khoản tiền lương còn lại sẽ được thanh toán, sau đó tất cả mọi người có thể trở về nhà của mình.”
“Được rồi, ta vào thành được không đội trưởng? Trời tối ta sẽ quay trở lại.” Don giơ tay lên hỏi thăm, hắn muốn tới quán rượu Ong Mật uống một bữa no say trước khi trở về thị trấn của mình.
Những người khác cũng trông mong nhìn đội trưởng của mình, Gilbert cười nói, “Ta không có quyền giữ các ngươi ở lại nơi này, nhớ có mặt ở đây vào buổi sáng là được, nếu không thì nói tạm biệt với số tiền lương của mình đi.”
“Ha ha ha, đương nhiên chúng ta sẽ không bỏ lỡ rồi.” Don cười nói, cùng nhiều người khác đi vào trong thành.
Một số người rời đi và nhiều người hơn ở lại.
Maxwell ban đầu muốn cùng đi, nhưng thấy Jasper từ chối thì cũng ở lại trong doanh trại.
Hai người bọn họ đi đến trên đất trống bắt đầu dựng lều lên.
Một vài người khác thì ước ao nhìn theo đám người kia, hiển nhiên bọn hắn cũng muốn đi, nhưng lại tiếc rẻ số tiền tiêu xài tại quán rượu, khi mà họ đã sắp về đến nhà của mình.
Dân thành Arcop đón chào lãnh chúa của mình trở về nhà trong tiếng reo hò và những lời chúc mừng.
Đám lính cũng được hưởng thụ một chút cảm giác được tung hô, dù rằng trận c·hiến t·ranh này kết thúc với kết quả là hòa.
Những con đường, phiên chợ và quán rượu trong thành bị lấp đầy với đám lính vừa trở về, họ đi mua sắm và chè chén, bỏ ra số tiền lương mà mình đã nhận được, trong lòng lại chờ mong về số tiền từ chiến lợi phẩm mà mình sẽ được chia vào sáng ngày mai.
Đêm tối, lửa trại bốc lên ở ngoài thành Arcop, nhiều nhóm lính say khướt đỡ nhau trở về doanh trại chui vào lều ngủ say, quanh đống lửa trại cũng có nhiều người đang ngồi, họ trò chuyện với nhau, nói về cuộc chiến, nói về gia đình.
Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng họ ngủ cùng nhau, khoảng thời gian cuối cùng họ trải qua dưới tư cách người lính, không biết tới khi nào thì họ mới có thể nếm trải một cuộc chiến khác.
Sau đêm nay, họ sẽ trở về với những công việc thường ngày, ít đi sự kích thích và máu lửa, một cuộc sống quen thuộc, ít hiểm nguy nhưng lại nhàm chán.
Họ sẽ lại làm công việc trồng trọt dưới những cánh đồng, chăn nuôi những đàn súc vật, may vá hay đốn củi, đi săn.
Mỗi người sẽ đóng một vai trò khác, không giống như lúc này, mỗi người bọn họ đều là một người lính.
Đám lính trò chuyện tới khuya và rồi đi ngủ, chỉ thức giấc khi tiếng gà gáy vang lên nhiều lần, ánh bình minh chiếu xuống trên tòa doanh trại.
Ở cổng bắc của thành Arcop, một cái bệ cao bằng gỗ được dựng lên, đám lính đang xếp hàng nhận lấy món tiền từ chiến lợi phẩm và số tiền lương còn lại.
Chiến lợi phẩm từ những v·ũ k·hí, tiền bạc lấy được sau trận chiến, đó là một phần tài sản của gia tộc Timber trấn Tithega, và một phần của số tiền chuộc các tù binh b·ị b·ắt giữ trong ba trận chiến.
Đa phần các gia đình quý tộc đồng ý bỏ tiền ra chuộc lại con cái và cha chú mình.
Nhưng không phải tất cả đều bằng lòng, cũng không phải tất cả đều có sẵn tiền, một vài gia đình nhỏ phải gom góp của cải mới có thể chuộc ra hiệp sĩ duy nhất trong gia tộc của mình.
Thế nên một phần tù binh hiện tại vẫn còn bị nhốt tại ngục giam trấn Tithega, đau khổ chờ đợi người nhà mình giao nộp tiền chuộc.
Tất cả chiến lợi phẩm trong trận chiến được chia đều giữa Tử tước Adam Argall và Bá tước Bertram Houghton.
Trong phần chia của mình, Adam lấy đi gần một nửa chiến lợi phẩm, sau đó lại phân chia cho các Nam tước và các hiệp sĩ của mình, còn một phần nhỏ cuối cùng mới được chia cho đám binh lính dưới trướng bọn họ.
So với phe Weskast, Bá tước Josiah Murden của Bắc Alklen có thể nói là thiệt hại to lớn.
Trong trận chiến này, hắn mất đi gia tộc Timber, còn phải bỏ ra một số tiền lớn bù đắp cho đội quân của mình.
Những người lính tiến lên, nhận lấy phần thưởng của mình, bọn hắn lên đường ra chiến trường vì đáp lại vị lãnh chúa, một phần khác chính là vì giờ phút này.
Vì tiếng kêu của những đồng bạc Dobra và những đồng xu Trite leng keng leng keng, âm thanh mang tới niềm vui sướng cho họ.
Đám lính cười nói với nhau, chia sẻ niềm vui sướng với những người xung quanh mình, bàn tán về chuyện mình sẽ làm với số tiền này.
Adam Argall từ trong thành cưỡi ngựa đi ra, hắn nhìn lướt qua hàng ngũ những người lính đang xếp hàng nhận tiền, dừng ngựa rồi xuống dưới, cùng đám cận vệ của mình tiến lại gần bệ gỗ.
Chợt vị Tử tước dừng bước.
Hắn nhìn xem một người đàn ông trung niên đứng chống gậy trong đám người, chỗ những người hiệp sĩ và cận vệ đang đứng.
“Mario.” Adam lại gần, nhìn xem dáng vẻ của vị hiệp sĩ, mặt nhăn lại.
“Lãnh chúa.” Mario cúi đầu chào.
“Ta đã được báo cáo về tình huống của ngươi, không sao cả, ngươi vẫn có thể phục vụ cho ta dưới vai trò trưởng làng Orman.” Adam nói, hắn đã mất đi nhiều vị hiệp sĩ thân tín trong trận chiến lần này.
“Vâng thưa ngài, ta đã thề trung thành với ngài, tất nhiên ta sẽ tiếp tục phụng sự cho dù có chuyện gì xảy ra.” Mario nghiêm túc nói.
Adam gật đầu, nhìn về phía Lance, “Ngươi rất có tài năng, rồi ngươi sẽ sớm trở thành hiệp sĩ thôi.”
“Xin cảm ơn lời chúc phúc của ngài, Tử tước.” Lance cúi nhẹ đầu, Adam tiếp tục đi qua, gặp gỡ những người khác, trao đổi với họ đôi câu, an ủi những người b·ị t·hương, củng cố mối liên kết với đám thuộc hạ, tăng lên sự ảnh hưởng của mình.
Từng đội từng đội lính tiến lên nhận tiền.
Sau khi bọn họ đều nhận xong phần của mình, Tử tước Adam Argall bước lên bệ gỗ cao, hắn đứng ở phía trên nhìn xuống đám lính bên dưới.
Mario chống gậy đứng cạnh Lance và Angus, trên người mặt áo choàng dài, hắn ngước nhìn vị lãnh chúa của mình.
Những người khác cũng im lặng nhìn lên, chờ đợi lãnh chúa phát biểu.
“Những chiến binh của ta!” Giọng nói to rõ của Adam vang lên.