Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 93: Không hối hận




Chương 93: Không hối hận

Một tuần sau, từ trong cổng trấn Tithega ở phía nam, từng đội binh lính đến từ xứ Weskast hành quân lên đường trở về quê hương của mình.

Trải qua nhiều tháng xa nhà, cuối cùng cũng tới lúc trở về.

Không có trống trận ồn ào, chỉ có hàng ngũ nghiêm chỉnh, cho thấy bọn họ đã là những người lính có nhiều kinh nghiệm, những kẻ từng trải qua c·hiến t·ranh.

Ở giữa thị trấn, tòa nhà hiện tại thuộc về mẹ con nữ Bá tước Elena.

Tử tước Adam đang đứng cùng họ trên tầng lầu cao, ba người nhìn xem binh lính xếp hàng bước qua con đường bên dưới mà rời đi nơi này.

Elena bám hai tay vào lan can gỗ, nàng nhìn xem những người kia đi ngang qua phía dưới con đường, nàng dù rằng tuổi còn nhỏ, nhưng bản thân cũng biết được nhờ bọn họ bỏ ra mồ hôi và máu mà mình mới giữ lại được một nửa quyền thừa kế.

Cô bé đưa mắt ngắm nhìn những binh lính và hiệp sĩ, trong lòng cầu mong họ sẽ trở về nhà bình an.

“Anh phải đi rồi.” Adam nói với em gái mình bàn tay to cầm nắm tay Miriam nhẹ nhàng, “Cáo, hãy giữ sức khỏe, và chăm sóc tốt cho Elena.”

Vị Tử tước nhìn cô cháu gái nhỏ, hiện tại về tước vị cô bé lại hơn mình một bậc, hắn ta cười cười, xoa đầu Elena.

Dù rằng thế nào, đây vẫn luôn là đứa cháu gái của mình.

“Hãy trở thành một Bá tước xinh đẹp và mạnh mẽ, Elena bé nhỏ.” Hắn ngồi xuống cười nói với cháu gái mình, tạm biệt cô trước khi rời đi.

“Cậu Adam.” Elena nhào vào vòng tay của cậu mình, người cậu mà nàng chỉ mới gặp gỡ vài lần, hiện tại hai người đã trở nên khá thân thiết.

Adam cười tươi hơn, ôm chặt cô bé, mắt hướng lên nhìn em gái mình.

Miriam đang từ ái nhìn xem con gái cùng anh trai mình.

Chờ Adam đứng dậy, nàng lại gần nắm lấy một bàn tay của anh trai mình một lần nữa, “Cảm ơn vì tất cả, mong rằng chúng ta sớm được gặp lại.”

“Tạm biệt.” Adam nói ra lời cuối cùng, rồi hắn quay người đi xuống lầu, vài hiệp sĩ thân cận bước theo sau lưng vị Tử tước.



Xung quanh chỉ còn lại vài người, trong số họ có hiệp sĩ Nelson, người cận vệ Charley, Nam tước Reubeu Fossey những người đã lựa chọn đứng về phía phu nhân Miriam, những người đã thề trung thành với cô bé nhỏ tuổi Elena Murden.

Hiện tại bọn họ trở thành nồng cốt trong đoàn tùy tùng của vị nữ Bá tước, phu nhân Miriam thành lập một đội cận vệ trung thành để bảo đảm sự an toàn cho con gái mình bất cứ lúc nào.

Elena còn nhỏ và chỉ chung sống với Bertram khi đã đủ tuổi, nên hiện tại cô bé sẽ ở với mẹ của mình.

Bertram và Josiah đã lên đường đến Vương Đô.

Khi họ rời đi, q·uân đ·ội và đồng minh từ Bắc Alklen cũng chỉ ở lại hơn một tuần rồi giải tán trở về thành trấn của mình.

Bây giờ thì đến lượt q·uân đ·ội Weskast, đa phần những người hành quân trở về ngày hôm nay đều là người của Tử tước Adam Argall.

Họ sẽ trở về Arcop, lãnh địa của Adam.

Còn những binh lính đến từ Narris thì chia ra, một số theo các Nam tước trở về nhà, đa phần đoàn tùy tùng của Bertram vẫn đóng giữ trong trấn Tithega.

Thị trấn này có lẽ sẽ trở thành một địa điểm cực kỳ quan trọng, nó nắm giữ cầu nối của hai vùng nam bắc, là chỗ giáp ranh của hai vùng đất mới được chia cắt ra.

Bức tường quanh trấn hiện tại đang được họ làm việc ngày đêm gia cố thêm, từ đắp đất mở rộng bề dày, đến tiếp tục đào con hào phía ngoài bức tường, cuối cùng họ dẫn nước từ dòng sông Venset vào, tăng thêm một lớp phòng thủ cho thị trấn.

Khiến nó càng trở nên khó x·âm p·hạm hơn.

Đám tù binh đều đã được trả tự do, một phần trong bọn họ lựa chọn ở lại Tithega tham gia vào công việc xây dựng của thị trấn này, trong thời gian sắp tới thì nguồn lực của cả vùng đất phía nam sông Venset và phía bắc xứ Weskast có lẽ sẽ đổ dồn về nơi đây.

Dự đoán rằng họ sẽ nhanh chóng biến nó trở thành một thị trấn lớn thậm chí là một thành phố.

Đám tù binh kia cũng nắm lấy cơ hội này mà gia nhập vào công việc, những kẻ khác thì không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, hòa mình vào dòng người mà trở về nhà của mình.

Một số người đi tới phía nam, một số kẻ trở về phía bắc, không ai ngăn cản bọn họ khi mà cuộc c·hiến t·ranh đã kết thúc.



Những con thuyền từ hạ du sông Venset, mang theo hàng hóa của thành Methos và trấn Menion tới đây, mấy tên thương nhân đang thử nghiệm khởi động lại con đường thông thương trên dòng sông này.

Những chiếc thuyền mang cánh buồm dê vàng, mới ngày nào nó còn là dấu hiệu của kẻ địch, hiện tại hai bên đã bắt đầu hợp tác mua bán, tất cả mọi thứ đều do lợi ích chi phối.

Miriam và Elena đứng sát lan can nhìn xuống, nhìn xem Adam leo lên con ngựa màu trắng tinh, một thứ màu sắc hiếm thấy với giống ngựa của vùng Honde, bộ lông trắng tạo nên sự tương phản với bộ đồ đen nhánh của vị Tử tước.

Adam phất tay chào, cưỡi con ngựa to cao cường tráng tiến lên, phía trước hắn ta, cờ hiệu cáo đỏ đã bay phấp phới.

Vị Tử tước khá hài lòng với kết quả của cuộc c·hiến t·ranh này, dù hắn không phải người thu lợi lớn nhất, nhưng ít nhất kết cuộc của trận chiến là có người mang theo một phần hai dòng máu nhà Argall trở thành một tên Bá tước.

Adam cưỡi ngựa nhanh chóng ra khỏi thị trấn, kéo cương dừng lại đứng ở bờ phía nam trong giây lát, ngắm nhìn thị trấn này một lần nữa, sau đó mới rời đi.

Trong đầu hắn thì suy nghĩ về đoàn người của Bertram và Josiah, hiện tại bọn hắn có lẽ cũng đã đến nơi.

So với kết quả của trận chiến, sự kiện ở Vương Đô mới là điều làm cho hắn bất ngờ hơn hết, có lẽ cán cân quyền lực sau nhiều năm một lần nữa sẽ nghiêng về phía tây.

Adam mỉm cười, tiếp tục hành trình về nhà, hắn cũng đã có phần nhớ nhung người vợ và những đứa con của mình.

Trong đoàn bộ binh đang hành quân, Jasper và Maxwell mang vác hành lý trên vai mà bước đều, đồ vật có vẻ cồng kềnh hơn lúc đến.

Vì họ thiếu mất hai người chia sẻ gánh nặng này cùng nhau.

Jasper và Maxwell ở hai ngôi làng gần kề với nhau, làng Tasson và làng Bouvin.

Hai người đã quyết định trước tiên trở về thành Arcop, nhận lấy khoản tiền lương cuối cùng của mình, rồi mang theo số tiền kia và tro cốt của Urry đến trấn Berogen.

Chờ giao trả đồ vật của Urry cho gia đình hắn rồi ai về nhà người đó.

Sau khi trải qua mọi thứ, Maxwell có chút ngán ngẩm với c·hiến t·ranh, hắn quyết định trở về nhà cầm lên công cụ làm lại nghề cũ, thà đóng thùng mà sống qua ngày cũng không lại tham gia vào bất cứ một trận c·hiến t·ranh nào nữa.

Một lần đã là quá đủ.

Hắn cũng hỏi thăm Jasper, nhưng người thanh niên trông có vẻ hoạt bát giờ đã trở nên ít nói này không cho ra câu trả lời rõ ràng nào, có lẽ Jasper vẫn còn chưa quyết định được.



Maxwell sẽ không ngạc nhiên nếu tên kia lên đường tìm kiếm những cuộc t·ranh c·hấp và tham gia vào c·hiến t·ranh một lần nữa.

Jasper có vẻ khá thích ứng với bầu không khí của chiến trường, trải qua ba trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.

Nếu có thứ gì làm cho Jasper từ bỏ, thì Maxwell cho rằng chỉ có thể là c·ái c·hết của Oskar, tên kia, thiếu niên nhỏ tuổi nhất nhưng lại có kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ nhất trong nhóm.

Nhưng dù như thế, Oskar cũng không có chút nào khác biệt với những người khác, tên nhóc cũng sẽ chảy máu và cũng sẽ c·hết đi.

Hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ có lẽ nhóm của mình là một trong những nhóm có kết cục bết bát nhất, c·hết mất hai, còn sống hai tên cũng không yên ổn, một tên thì bị ám ảnh bởi chiến trường, còn có hắn thì là sợ hãi chiến trường.

Những người lính ở hàng cuối cùng ra khỏi trấn Tithega, sau lưng bọn họ, một đoàn xe chở theo thương binh từ từ tiến lên.

Lance điều khiển một chiếc xe ngựa do Lốc Xoáy kéo đi, con ngựa chiến thở hì hục và có vẻ khó chịu với việc kéo xe.

“Bình tĩnh nào, Lốc Xoáy.” Người thanh niên nói, cố gắng an ủi con ngựa của mình.

Trên xe chất theo hành lý của hai cha con, phủ lên một tầng rơm khô dày, Mario đang nằm ở phía trên, hắn nhìn xem khung cảnh từ từ chạy lướt qua bên mình, thị trấn kia dần dần nhỏ lại.

Vị hiệp sĩ lên đường với thân thể lành lặn và trang bị tốt đẹp.

Hiện tại hắn trở về.

Con ngựa chiến c·hết đi, bộ áo giáp móp méo, thanh kiếm sứt mẻ, và tồi tệ hơn hết là gãy mất một cái chân.

Hắn ngáp dài một cái, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên thân thể mình, đưa tay đặt sau đầu, khép hờ mắt, thích ý hưởng thụ khoảnh khắc khó tìm này.

Hắn đương nhiên không hề hối hận vì đã bước lên chiến trường.

Chắc chắn không hối hận.

---

Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa!