Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 92: Đến rồi




Chương 92: Đến rồi

Sáng sớm, trấn Tithega, lãnh thổ xứ Nam Alklen.

Mặt trời hiếm thấy hiện ra, nhô đầu lên qua những ngọn đồi phía đông, mang tới một ngày có thời tiết đẹp sau những ngày tháng chỉ toàn mưa là mưa.

Trời rất đẹp, nhưng bầu không khí lại u ám lạ thường, sự im lặng bao trùm lên đám đông binh lính, cảnh tượng này hiếm thấy kể từ khi kết thúc trận chiến.

Trên cây cầu đá và hai bên bờ sông đứng một loạt các binh lính và hiệp sĩ.

Họ là những người đã tham gia trận chiến, cũng là những người còn sống sau khi trận chiến kết thúc.

Cây cầu dưới chân họ từng nằm hàng loạt t·hi t·hể, giờ đây chỉ còn lại chút xíu vết tích khó mà nhận ra.

Trước mặt bọn họ là rất nhiều thùng gỗ, chúng chứa đựng tro cốt của những người đã hi sinh.

Những người đồng đội đã t·ử t·rận và sẽ mãi mãi không thể trở về quê hương mình được nữa, họ mang theo ngọn lửa c·hiến t·ranh cháy trong lòng đi xuống địa ngục, thân xác kia đã thiêu đốt sạch sẽ tại trong ngọn lửa đó.

Maxwell và Jasper đang đứng trên cây cầu, bọn họ đến để tỏ lòng thành kính lần cuối với những người đồng đội đã ngã xuống.

Đặc biệt là với Oskar và Urry, hai người đồng đội cùng chung nhóm với mình.

Những lá cờ hiệu bay cao rải rác, lắc lư trong nắng, chúng đến từ những gia tộc đã tham gia trận chiến này, đa số thuộc về các hiệp sĩ và quý tộc thề trung thành với gia tộc Argall thành Arcop và gia tộc Houghton thành Narris.

Những người đứng đây đã viết lên một trang sử cho vùng đất này vào cuối năm 467.

Lance đứng ở bờ phía nam, trong tay hắn cầm theo cây thương dài, phía trên treo lá cờ có ba ngôi sao màu đỏ của cha mình, trên mặt người thanh niên im ắng như một đầm nước đọng.

Hắn đưa mắt nhìn lướt qua mặt sông, dòng sông Venset vẫn chảy qua đây như mọi ngày, nước sông phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh xinh đẹp, nhưng sự xinh đẹp kia lại bị lu mờ dưới bầu không khí nghiêm trang và buồn rầu này.

Đây có lẽ là lần cuối mà lá cờ trong tay của hắn được bay lượn trong gió, những thầy thuốc vừa xem xét kỹ lại v·ết t·hương của cha hắn một lần nữa, và họ đã đưa ra kết luận chắc chắn.



Rằng cuộc đời hiệp sĩ của ông sẽ kết thúc ở đây.

Cha hắn hiện tại đã có thể xuống giường bước đi, nhưng v·ết t·hương kia vẫn cực kỳ đau đớn, và nỗi đau kia sẽ kéo dài lâu, giữ người hiệp sĩ cường tráng trên mặt đất mãi mãi, ông ấy sẽ không còn hưởng thụ được niềm vui trên lưng ngựa nữa.

Tư tế đỏ của đền lửa, Arvin đứng giữa cây cầu, cạnh ông là bó đuốc đang cháy cùng một thùng tro cốt.

Arvin đưa tay lại gần ngọn lửa, miệng mấp máy nói nhỏ.

Những lời cầu nguyện vang lên một cách nhỏ bé, vị tư tế nhanh chóng lặp lại một lần những câu từ đã quen thuộc với hắn trong những ngày gần đây.

Những người lính cúi đầu nghiêm trang, vài người chảy xuống những giọt nước mắt đau khổ dọc xuống hai bên má, những người đàn ông thút thít một chút.

Sau khi cầu nguyện xong vị tư tế rụt tay lại, bàn tay có chút nóng ran lên vì đặt quá gần ngọn lửa.

Hắn đưa tay bốc lên một nắm tro cốt từ trong thùng gỗ rồi giơ lên, lại nói thầm vài câu ngắn ngủi, cuối cùng vung nắm tro vào trong không khí.

Tro tàn lẫn với vụn xương nhỏ tung bay trong không khí, lượn trong làn gió rồi rơi xuống dòng sông đang chảy bên dưới, làm cho nước sông hơi vẩn đục một chút, như làn khói bếp trong buổi chiều tà.

Tiếp đó, những hiệp sĩ dẫn đầu tiến tới, họ cũng thực hiện hành động giống với vị tư tế, ném một nắm tro xuống dòng sông, đưa tiễn những người cùng chí hướng đoạn đường cuối cùng.

Jasper và Maxwell cũng tiến lên, đám lính lần lượt từng người từng người một đi đến bên những thùng tro cốt kia, ném phần còn sót lại của đồng đội mình xuống dòng sông, từ biệt những người chưa kịp nói lời hẹn gặp lại.

Jasper ném xuống tro cốt, “Tạm biệt Oskar, tạm biệt Urry.” Hắn nhỏ giọng lầm bầm.

Khi xong việc họ lại tuần tự bước đi quay về doanh trại, nhường chỗ cho những người xếp hàng đứng phía sau.

Càng ngày càng nhiều tro cốt rơi xuống dòng sông.

Đây là số tro cốt còn sót lại sau khi đồng đội của những người lính c·hết trận lấy đi một phần nhỏ, hoặc của những kẻ cô độc không có ai bằng lòng giúp hắn đưa tro cốt về nhà.

Lance cũng đi tới, cầm lên một tro cốt xuống, hắn đứng ở gần sát với dòng sông, bước chậm xuống đến khi nước sông ngập qua bắp chân, Lance cúi người đưa tay thấp xuống, xòe lòng bàn tay ra cho dòng sông cuốn trôi chúng đi.



Người quen duy nhất hắn mất đi trong trận chiến là Oskar, túi tro cốt kia còn đang cột ở bên hông, những ngày ngày hắn không để nó rời khỏi thân thể mình nửa bước.

Trong những ngày này hắn luôn tự hỏi, liệu rằng cuộc đời mình sẽ ra sao nếu không có Oskar đồng hành ở bên cạnh.

Hai người đã ở cạnh nhau quá lâu, thân thiết với nhau như anh em.

Hắn mơ ước khi lớn lên, họ sẽ là hai vị hiệp sĩ mạnh mẽ xuất hiện trong câu chuyện được mọi người truyền tai nhau, chứ không phải là tên của Oskar chỉ được nhắc đến như một người không quan trọng lướt qua một phần cuộc đời hắn.

“Sao ngươi lại rời bỏ ta mà đi?”

Lance lui lại, đứng tại trên bờ, dưới chân đạp cát sỏi.

Hắn một tay cầm thương, một tay giữ chuôi kiếm, chằm chằm nhìn xem dòng nước sông, một đoạn của dòng sông đã bị vẩn đục bởi tro tàn, biến thành màu xám trắng.

Hắn ngẩn người nhìn một lát rồi bước đi trở về, đi lướt ngang qua mấy cây cột cắm ở đầu cầu bên này.

Trên cột treo một loạt những sợi dây buộc lấy một đống nhẫn sắt, đó là những chiếc nhẫn của những người chồng đã hy sinh.

Những chiếc nhẫn bị bỏ lại, hoặc là do chữ viết bên trong đã bị năm tháng mài mòn đến mức khó mà nhận ra, hoặc là không có người đến nhận lấy chúng để đưa về nhà.

Những chiếc nhẫn sắt lắc lư trong cơn gió, leng keng vang lên như tiếng nhạc đưa tang, cơn gió lạnh thổi đầu tóc của Lance lất phất, người thanh niên bước đi như một bộ xác c·hết đã mất đi linh hồn.

Khi đám lính đều thực hiện xong nghi thức tiễn đưa của mình, đống tro tàn còn sót lại được những người lính phụ trách dốc hết xuống sông, sau đó ném luôn cả thùng gỗ xuống dưới, làm mặt nước bắn lên tung tóe, rồi chúng trôi nổi theo dòng nước rời xa nơi này.

Tro tàn dần dần bị cuốn đi, trôi đi hạ lưu của dòng sông, có lẽ chúng hòa làm một với nước sông rồi cuốn đi ra biển lớn, hay yên lặng chìm vào đáy sông và ở yên tại nơi này.

Tro tàn bị dòng nước cuốn đi và nước sông nhanh chóng trở lại với màu sắc bình thường.



Những người lính lầm bầm những lời tạm biệt trong miệng.

Họ hoặc là kéo nhau đi tới quán rượu để uống rượu chia buồn, cùng nhau vinh danh người đ·ã c·hết đi, hoặc là im lặng một mình trở về lều mà gặm nhấm nỗi đau trong cô độc.

Arvin sau khi kết thúc nghi thức thì không hề rời đi, hắn đứng lặng trên cầu mà suy nghĩ một mình.

Dòng nước sông Venset chảy xuôi dưới chân, quanh người vị tư tế không còn người nào, hiện tại chỉ có tiếng nước chảy xuôi và âm thanh của những chiếc nhẫn thỉnh thoảng v·a c·hạm vang lên bên tai.

“Gopothy, Gopothy.” Vị tư tế nói nhỏ.

Hắn lẩm bẩm nhiều lời trong miệng, như thể muốn cầu xin điều gì với vị thần mà mình tín ngưỡng.

Phía xa xa, trong không khí đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, chúng truyền vào tai Arvin.

Có thứ gì đang từ xa đi tới, Arvin đưa mắt lên nhìn qua bờ phía nam sông Venset.

Hắn thấy được một chiếc xe ngựa do hai con ngựa kéo đi, trên đỉnh treo một lá cờ nhỏ tung bay trong gió.

Phía trên mặt cờ là một biểu tượng mà hắn hết sức quen thuộc, ngọn lửa của thần Gopothy.

Arvin nhanh chóng kết thúc lời cầu nguyện, hắn thở ra một hơi dài, quay người đi chậm chậm về phía bờ nam, chuẩn bị nghênh đón cỗ xe kia.

Hai con ngựa màu đen kéo lấy cỗ xe đi nhanh trên con đường dẫn tới trấn Tithega, người đánh xe vung roi thúc giục hai con ngựa của mình.

Rồi hắn ta cũng thấy được một bóng người đang từ từ đi đến đầu bên này của cây cầu.

Arvin đạp lên bờ nam sông Venset, liếc mắt hai cột trụ treo đầy nhẫn sắt ở hai bên, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió kề sát làn da mình thổi qua, làm cái áo bào trắng và sợi thắt lưng đỏ của hắn phập phồng uốn lượn.

Khi đã đến gần, người đánh xe nhận ra trang phục của Arvin, biết ông ta là một vị tư tế, hắn nhanh chóng điều khiển để ngựa giảm xuống tốc độ, hai con ngựa hí vang dừng lại trước mặt Arvin.

“Tư tế.” Người đánh xe cúi đầu chào.

“Ừm, cuối cùng đã đến rồi sao.” Arvin mỉm cười, người mà hắn chờ mong từ lâu rốt cuộc cũng đã tới.

Arvin lần nữa thở dài một hơi, cảm giác như được giải thoát khỏi xiềng xích nặng nề, ngửa đầu nhìn ngắm khung cảnh rộng lớn này, trong đôi mắt sáng ngời của hắn ta hiện lên màu xanh lam của bầu trời.

Màn xe được kéo lên, người trong xe cũng nhìn thấy người đứng trước xe ngựa, hắn hướng Arvin gật nhẹ đầu, nói một tiếng, “Xin chào.”