Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 91: Nụ cười




Chương 91: Nụ cười

Oskar nhìn về phía cửa, Noah đang khép nhẹ cửa lại, người thanh niên hướng hắn gật đầu một cái, cởi xuống tạp dề da mặc trên người, thở dài một hơi.

Người thợ rèn học đồ có vẻ cũng mệt mỏi sau một ngày dài làm việc.

Oskar từ trên giường ngồi dậy, cơn đói bụng đã chiến thắng cơn buồn ngủ, hắn muốn lấp đầy bụng mình trước rồi nghỉ ngơi sau.

Ruby cười vui vẻ đứng dậy, bưng tới một cái nồi đặt ở gần lò sưởi, khi nàng mở ra nắp nồi, để lộ ra ở bên trong là một cái bánh nướng.

Mùi thơm thoang thoảng mà Oskar ngửi được lúc nãy một lần nữa tràn tới, nhưng lần này nó mãnh liệt và nồng đậm hơn lần trước rất nhiều, hắn bước xuống khỏi giường rồi ngồi vào bàn, ánh mắt đưa tới chờ mong bữa ăn.

“Bánh thật thơm!” Noah hít sâu một hơi, treo tạp dề lên tường, cũng tranh thủ ngồi xuống cạnh Oskar.

Ruby lấy cái bánh ra khỏi nồi, đem nó đặt một cái khay gỗ lớn trên bàn, cái bánh rất đẹp mắt với lớp vỏ màu nâu vàng, mùi thơm của bơ béo ngậy bốc lên.

Nàng cắt cái bánh thành nhiều phần rồi bỏ vào đĩa đưa tới cho hai người.

Oskar đưa tay chạm vào, nó vẫn nóng nhờ nhiệt độ của lò sưởi.

Noah không kịp chờ đợi háo hức cầm lên cắn một miếng, “Aaaa.” Hắn rên nhẹ thỏa mãn, khóe miệng dính vụn bánh và dầu mỡ bóng loáng.

Oskar và Ruby cũng bắt đầu bữa ăn, bánh nướng xốp mềm chất đầy miệng, hắn cảm nhận được độ béo ngậy của bơ, mùi thơm của bánh mì mới nướng, còn có mùi của hạnh nhân và chút thịt vụn.

Hai người thanh thiếu niên mệt mỏi và đói bụng sau cả ngày làm việc, bọn hắn nhanh chóng ăn hết lát bánh của mình, tiếp tục cầm lên những lát bánh khác tiếp tục ăn.

Sự ngọt ngào và béo ngậy tràn ngập trong khoang miệng Oskar, trải qua một ngày dài mệt nhọc chỉ để thưởng thức một lát bánh nướng thơm ngon như thế này vào cuối ngày cũng thật đáng giá.

Cái bánh ấm áp ngọt ngào chất chứa cả hương vị của tình yêu thương, mang tới niềm vui cho cả ba người.

Họ vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với nhau, bà Ruby lấy bình rót ra ba ly sữa bò đặt ở trước mặt mỗi người, để họ uống khi ăn xong.

Nàng mỉm cười vui vẻ nhìn hai đứa nhóc này ăn uống, nụ cười hạnh phúc không ngừng tỏa ra trên khuôn mặt.



“Hai người có lẽ không tin được những gì xảy ra ở lò rèn hôm nay!” Noah vừa ăn vừa nói với giọng hăng hái.

“Chuyện gì?” Oskar nuốt xuống một ngụm bánh nướng, cười hỏi.

Bà Ruby bưng lên sữa bò uống một ngụm, nàng đưa tay ra hiệu Noah tiếp tục, người phụ nữ cực kỳ vui vẻ khi thấy con trai mình cởi mở hơn rất nhiều.

Thấy hai người đáp lại, chỉ chờ có vậy, Noah bắt đầu vui sướng kể chuyện.

“Khi mọi người đang làm việc, lúc đó không khí cực kỳ nghiêm túc và ồn ào bởi tiếng kêu của búa đập vào kim loại nóng.”

“Đùng đùng đùng, tiếng rèn sắt liên tục vang lên.” Người thanh niên phát ra những tiếng vang giòn.

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Thì đột nhiên, một con ruồi bay đến và bắt đầu t·ấn c·ông bọn con! Mọi người đều cúi xuống và quơ lấy dụng cụ trong tay mà đập mạnh vào nó, con ruồi bay lượn vòng quanh và thoát khỏi tất cả các đòn đánh, nó như một con chim cắt đang tránh né những đòn t·ấn c·ông của đám người khổng lồ.”

Noah vung tay ra thể hiện hành động của mình ngay lúc đó.

“Nhưng có một anh chàng, hắn ta tên là Bob, tên kia quá tập trung vào công việc đến nỗi thậm chí không để ý đến con ruồi. Nhưng sau đó, con ruồi đậu ngay trên trán Bob và dừng lại ở đó trong một phút, thật là buồn cười! Tất cả bọn con dừng lại động tác, ai nấy đều cố nén tiếng cười, giữ im lặng tận hưởng niềm vui nho nhỏ, cho tới khi Bob phát hiện con ruồi phiền phức kia.”

“Khi Bob giật mình xua tay để con ruồi bay đi, và tất cả mọi người đều bật cười ầm vang.”

Noah kể chuyện xong thì tự mình bật cười lên.

Oskar gượng cười, “Rất thú vị.” Hắn nói với giọng khá lạ, cách mà Noah kể chuyện còn vui hơn câu chuyện mà hắn ta kể.

Ruby cười lên thì có vẻ chân thật hơn, hạnh phúc nhìn Noah.

Noah không để ý thấy ánh mắt của mẹ, hắn quay sang Oskar hỏi thăm về công việc, hắn biết Oskar sẽ rời nhà vào hôm nay.

Oskar nói với hắn về bến tàu và khu chợ, rồi hắn lại kể cho họ về đứa con trai nhỏ của gia tộc Hollow, người thiếu niên có mái tóc đỏ rực.

Ba người ngồi quanh bàn nói cười, bàn luận về những điều xảy ra trong thành Batgot hôm nay.



Dùng bữa xong Noah và Oskar lên giường nghỉ ngơi, hai người thanh niên rất nhanh chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy vang lên, chân tay thỉnh thoảng đè lên người bên cạnh, chăn gối trên giường cũng lộn xộn.

Ruby thì tiếp tục công việc của mình, món đồ sắp sửa hoàn thiện trên đôi tay nhanh nhẹn của nàng, người phụ nữ mỉm cười nhìn hai người ngủ say.

Một ngày ở thành Batgot sắp kết thúc khi mặt trăng tròn treo cao chiếu tỏa trên bầu trời đêm, làn gió nhẹ ru ngủ những thân xác mỏi mệt.

---

Xế chiều ngày hôm sau, ở phía đông của thành Batgot, trên dòng sông Kiroka, một chiếc thuyền buồm đang đón gió đi ngược dòng tới thượng du của con sông, nó mang theo nhiều hành khách và lượng lớn hàng hóa ở trên thuyền.

Mặt trời đang dần lặn xuống ở đường chân trời nằm bên trái, mặt trời tỏa ánh sáng màu cam ấm áp rọi xuống mặt sông.

Những hành khách trên boong đi tới trước mũi thuyền, họ nhìn xem đích đến xuất hiện ở trước mắt mình.

Thành Bagbed, lãnh địa của gia tộc Gilldall.

Răng Sói cũng đứng đó, đưa mắt nhìn ngắm bến tàu và tòa thành đang ngày càng tới gần.

Thành phố này nằm ở đoạn giữa của dòng sông Kiroka dài, nơi tiếp đón những con thuyền tới từ thượng du thành Izhech và hạ du thành Batgot, bến tàu này dường như còn náo nhiệt hơn cả bến tàu Batgot mà hắn quen thuộc nhiều năm.

Trên bến tàu và tường thành Bagbed, cả trên một số con thuyền lớn cắm những lá cờ hiệu màu xanh lá thêu lên con ngựa trắng toát, nó có những đường cong tuyệt đẹp, lông đuôi bồng bềnh bay lên, hai chân trước giơ lên cao cao tỏ ra tràn đầy sức mạnh.

“Gilldall.” Răng Sói thì thầm.

Khi con thuyền đến gần sát bến tàu, thủy thủ đoàn nhanh chóng bắt đầu việc thả neo, buộc dây và hạ ván cầu.

Các thuyền viên qua lại trên boong, điều khiển cánh buồm, các tay chèo thu lại mái chèo, chuẩn bị cho con thuyền cập bến một cách hoàn hảo.

Phía xa xa, người trên bến tàu cũng chú ý tới chiếc thuyền.

Chiếc thuyền đang cập bến kia là một con thuyền bằng gỗ tuyệt đẹp, thân hình có góc cạnh rõ ràng với cánh buồm màu trắng.



Khi thuyền đến gần hơn, những người đứng trên bến tàu có thể thấy nó chất đầy đủ loại hàng hóa và vật tư, chồng thành nhiều lớp trên boong tàu, bên trong có cả những thùng rượu bia.

Một nhóm thương nhân háo hức chờ đợi con thuyền cập bến.

Thuyền trưởng của con thuyền, một người trung niên tóc hoa râm, cầm bánh lái điều khiển con thuyền vào vị trí tại bến một cách thành thạo.

Thủy thủ đoàn làm việc nhanh chóng để cố định các dây thừng, rồi họ cho phép các thương nhân bắt đầu dỡ hàng của mình, những người khuân vác chờ sẵn dưới cầu tàu giơ tay la hét xin việc.

Không khí lại tràn ngập âm thanh của tiếng gỗ kêu cọt kẹt và tiếng la hét của các thương nhân.

Hành khách trên thuyền đi xuống, Răng Sói cũng đi xuống thuyền, gánh vác bộ áo giáp và kiếm trên vai, vị hiệp sĩ không mang theo cận vệ hay người hầu mà chỉ đi một mình trong hành trình lần này.

Bộ áo giáp nặng nề kia như không có chút trọng lượng nằm gọn trên vai hắn, nó được bọc kỹ trong lớp vải bố.

Hắn nhìn lướt quanh bến tàu một vòng, bỏ qua những người thương gia và người làm công đang bận rộn với công việc, nhìn thấy những con ngựa được người dẫn tới để buôn bán, đây là đặc sản của Bagbed.

Nhưng đó không phải là mục tiêu của Wilfred, con ngựa mà hắn muốn mua sắm phải là một trong những con ngựa tốt nhất trong chuồng ngựa của gia tộc Gilldall.

Chứ không phải những con vật được thương nhân rao bán rộng rãi ngoài bến tàu này.

Vị hiệp sĩ đến từ thành Batgot tiến bước, linh hoạt lách qua dòng người, chuẩn bị vào trong thành để tìm người phụ trách việc nuôi ngựa của gia tộc Gilldall nói chuyện.

Hắn bước nhanh tiến tới, không quan tâm đến mọi sự vật diễn ra chung quanh mình.

Bỗng Wilfred dừng bước, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một bóng người ngồi trên bờ sông, bóng dáng kia có vẻ thướt tha và yếu đuối, đôi tay nhỏ nhắn cầm theo thứ gì nhẹ nhàn vạch qua khung vải đặt ở trước mặt.

Hắn ngây người nhìn ngắm một hồi, mất một lúc mới giật mình, vội vàng dời đi tầm mắt rồi quay lưng rời đi, tiếp tục tiến bước đi vào thành, khuôn mặt của Răng Sói dũng cảm hơi đỏ lên, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bóng người kia cũng đã nhận ra có người nhìn mình, ánh nhìn kia khác lạ và mới mẻ, bàn tay nhỏ nhắn dừng lại, ngẩng đầu lên đưa mắt kịp nhìn vào mặt vị hiệp sĩ trẻ trước khi hắn quay đầu đi.

Đôi mắt quyến rũ dõi theo bóng lưng cao lớn có chút bối rối kia, nụ cười nghiền ngẫm nở rộ trên khuôn mặt trơn bóng, như người thợ săn nhìn thấy con mồi.



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa!