Chương 90: Tiền
Người chủ cửa hàng quan sát tên thanh niên đứng trước mặt mình, hài lòng gật đầu đánh giá thân hình cân đối tràn ngập sức mạnh của hắn, cũng không quá bận tâm với v·ết t·hương trên đầu kia.
Hắn gật đầu, “Mau khiêng chúng vào trong đi.”
Oskar chỉ chờ có vậy, vừa nhận được sự đồng ý liền vui vẻ đầu nhập vào công việc, tranh thủ khiêng vác những bao ngũ cốc vào trong cửa hàng.
So với những giỏ đá quặng nặng nề, công việc này có vẻ nhẹ nhàng hơn, một mình Oskar bận rộn làm việc.
Hiện tại hắn trở thành một phần tử trong khu chợ này.
Người chủ cửa hàng cùng ông lão đánh xe đứng ở một bên trò chuyện với nhau, lúc này trong cửa hàng chỉ có vài vị khách, chỉ cần một người giúp việc là có thể xử lý công việc gọn gàng.
“Lần trước lương thực vẫn còn rất nhiều mà, sao ông lại vội vã như vậy, thằng nhóc kia bị sốt cao, nó chưa khỏi hẳn nên không thể đi cùng ta được.” Ông già cầm một quả táo vừa ăn vừa nói.
“Lần trước khi ông tới đúng là còn rất nhiều lương thực, nhưng hôm nay thì không, chúng đã được bán sạch rồi.” Người chủ cửa hàng vui vẻ nói.
Hắn nhìn xem Oskar làm việc, thấy tên kia xếp gọn những bao tải trong cửa hàng, hài lòng cười cười.
“Bán sạch rồi, ai mua sắm nhiều như vậy?” Ông già thắc mắc, dân thành ăn uống hàng ngày thì không thể nào mua nhiều như vậy được.
“Là thương hội Cowanii, ngày hôm kia thuyền của bọn họ cập bến, chủ nhân của thương hội, Hugo Cowanii đến đây và mua sắm lượng lớn lương thực, ngoài ra hắn ta còn mua sắm nhiều thứ khác nữa.” Người chủ cửa hàng không giấu được sự vui vẻ trong lòng, chỉ riêng ngày hôm kia, lợi nhuận hắn kiếm lời từ cuộc mua bán ngang bằng cả một tháng trước kia.
Lương thực trong cửa hàng bị mua sắm gần như hết sạch sẽ.
Vậy nên hắn mới tranh thủ vội liên hệ những người cung cấp của mình, để họ đem hàng tới, ông lão này là một trong những người đó.
“Cowanii, đó là thương hội ở Loshek sao?” Ông già trầm ngâm nói, tính toán trong lòng, nếu như thương hội kia tiếp tục lượng lớn mua sắm thêm, hắn cũng nên tăng giá hàng lên một chút, kiếm thêm một chút lợi nhuận.
“Ừm, trụ sở của họ ở Loshek, nghe nói đó là gia tộc lớn thứ hai trong thành, gần đây hắn càng ngày càng thân cận với gia tộc Goldnor.” Ông chủ cửa hàng hiện tại đang vui vẻ, rất sẵn lòng cùng ông già nói về vụ mua bán này, tiếp sau đây hắn còn cần ông già đi gom hàng trên các vùng làng trấn trong khu vực.
Nếu có nguồn hàng ổn định, có lẽ hắn có thể trở thành một đối tác của thương hội Cowanii.
“Nghe nói người thanh niên kia là con trai trưởng của gia tộc Cowanii, hiện tại hắn ta đã nắm giữ thương hội trong tay mình, đang xây dựng một con đường thu mua lâu dài trên sông Kiroka.” Ông chủ nói.
Ông già gật đầu, sông Kiroka tiếp giáp nhiều tòa thành trấn, lớn nhất là ba thành phố Batgot, Bagbed và Izhech ở đầu nguồn, nó rất thuận lợi cho việc đi lại và mua bán.
Hai người bàn tán với nhau, nói chuyện về thương hội Cowanii, về cuộc mua bán và giá cả của đợt hàng tiếp theo.
Oskar thì chuyên chú vào công việc, dù chỉ có một người, nhưng tốc độ làm việc của hắn cũng rất nhanh, hắn nhanh chóng khiêng những bao tải chứa lương thực và ngũ cốc xuống xe và chất đống vào trong cửa hàng, cố gắng xếp chúng gọn gàng ngăn nắp nhất có thể.
Nếu tạo được ấn tượng tốt cho ông chủ, có lẽ lần sau hắn có thể được nhận việc ở nơi này, khuân vác hàng hóa ở cửa hàng nhẹ nhàng hơn ở bến tàu, và nơi này còn gần nhà hơn nữa.
Mồ hôi chảy xuống trên trán, một bao tải cuối cùng cũng đặt lên đống hàng hóa, công việc cuối cùng cũng hoàn thành.
“Xong rồi!” Oskar thở ra một hơi, chống đỡ vách tường mà nghỉ ngơi chốc lát rồi vui vẻ đi ra ngoài cửa hàng, “Xong rồi thưa ông.” Hắn nói với người chủ cửa hàng.
Ông chủ và ông già đã kết thúc cuộc nói chuyện, ông già kia thấy hàng dỡ xuống hết, cũng không ở lại lâu mà dắt con lừa quay đầu lại, chuẩn bị trở về, hắn mong muốn về tới nhà trước khi trời tối.
Hắn ta cũng phải chuẩn bị kế hoạch cho những chuyến hàng tiếp theo nữa.
Ông chủ cửa hàng thấy Oskar làm xong việc, gật đầu đi vào quan sát đống hàng hóa chốc lát, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Tốt lắm, tiền công của ngươi đây.” Ông ta đưa tay vào túi lấy ra nắm tiền, đưa cho người thiếu niên 1 đồng Trite.
“Ta gọi là Jacob, lần sau nếu có việc ta sẽ ưu tiên chọn dùng ngươi, điều kiện là ngươi phải có mặt ở quanh đây.” Jacob nói rồi trở vào trong ngồi trước bàn, lật ra sổ sách tính toán ghi chép.
Oskar vui vẻ cảm ơn rồi rời đi cửa hàng, vậy là hôm nay hắn kiếm được 2 Trite, tuy cả người rã rời nhưng rất đáng giá.
Hắn nhìn xem sắc trời, lúc này đã là buổi chiều, khu chợ dần trở nên vắng người hơn, các chủ sạp hàng bán hết hàng rồi thu dọn trở về, một số người khác ế hàng vẫn bày hàng tiếp tục ngồi ngán ngẩm trước sạp hàng của mình.
Oskar mệt mỏi, hắn bước qua quảng trường đi trên con đường dẫn về nhà cô Ruby.
Cơ thể lúc này hơi đau nhức, và nó có chút kiệt sức vì đói bụng.
Oskar đi ngang những con hẻm bẩn thỉu, dạo ngang qua những ngôi nhà khá cao và kiên cố hai bên đường, thỉnh thoảng nhìn những ống khói đang bốc lên làn khói trắng, chúng mang theo mùi thịt nướng và bánh mì tươi xộc vào lỗ mũi, để cái bụng đói kêu lên đòi ăn.
Bước trên con đường đá, lúc này người thanh niên có tâm trạng thoải mái lướt nhìn những tấm thảm đầy màu sắc treo trên ban công của những ngôi nhà kia, cẩn thận đánh giá những họa tiết phía trên.
Hắn cũng chú ý tới những người chơi nhạc hay biểu diễn trên đường phố mà mình đã bỏ qua dù ở trong chợ hơn nửa ngày.
Những âm thanh lôi cuốn phát ra từ những nhạc cụ, thành Batgot vẫn còn khá sôi nổi dù ở vào giờ chiều.
Sau một hồi đi bộ, Oskar cuối cùng kéo được thân thể mệt mỏi của mình về tới nhà, căn phòng nhỏ khiêm tốn mà người chủ có lòng tốt cho phép mình ở lại.
Oskar đưa tay đẩy.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ ra không gian nhỏ ở bên trong, nó nhỏ nhắn nhưng ấm áp, Ruby vẫn giống với lúc sáng, nàng vẫn ngồi đan len trước cái lò sưởi nhỏ.
“Về rồi sao, Oskar?” Ruby nghe tiếng cửa mở ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Oskar liền cười nói, dưới tay vẫn thoăn thoắt làm việc, giống một người mẹ thấy con mình trở về.
“Vâng, cô Ruby.” Oskar cười đi vào trong, khép lại cánh cửa, bỏ lại sự ồn ào náo nhiệt ở phía sau lưng.
Ruby chú ý thấy sự mỏi mệt của người thanh niên, bộ quần áo dính bụi bẩn và mồ môi nhơ nhớp trên người, “Công việc hôm nay thế nào?” Nàng quan tâm hỏi.
“Cháu làm việc ở bến tàu và khu chợ, họ trả cho cháu 2 đồng Trite tiền công.” Oskar ngồi xuống trên ghế, từ trong người lấy ra 2 đồng xu kia, thứ hắn tự tay kiếm được trong ngày hôm nay.
Oskar đặt chúng lên trên bàn gỗ, tại phía trước mặt của người phụ nữ, “Xin hãy nhận lấy, cháu không thể ở đây miễn phí và trở thành gánh nặng cho gia đình của cô được.”
“Này.” Ruby nhìn 2 đồng tiền kia, lại nhìn vào khuôn mặt người thanh niên trẻ có vẻ kiên định, nàng đưa tay cầm chúng lên bỏ vào giỏ len, cười nói, “Được rồi, về sau mỗi ngày 1 Trite là được, phần còn lại cháu cứ giữ riêng cho mình, 1 Trite là đủ cho tất cả.”
“Cảm ơn cô, Ruby.” Oskar thấy cô Ruby nhận lấy mới vui vẻ cười nói, hắn thực sự biết ơn khi được cho phép ở tại nơi này.
“Cháu nghỉ ngơi đi, chờ Noah trở về chúng ta liền cùng ăn tối.” Ruby cười hiền từ nói, rồi nàng cúi đầu tiếp tục đan len.
“Vâng.”
Oskar rửa tay chân và mặt mũi sạch sẽ, hắn cởi ra áo giũ đi bụi đất rồi mặc lại trên người.
Hắn uống một chút nước, rồi nằm nghỉ trên giường, cơ bắp thả lỏng, có chút nhức mỏi, nhưng cũng cảm thấy thư giãn và thoải mái sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Người thanh niên đưa mắt nhìn trần nhà, trong đầu suy nghĩ bâng quơ về ngôi nhà nhỏ ở Weskast, lại suy nghĩ về Lance và ngài Mario, về những người đồng đội của mình.
Căn phòng nhỏ rất ấm áp.
Oskar thoải mái yên tâm nghỉ ngơi ở đây, trong lỗ mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của bơ, hắn nuốt ngụm nước bọt, ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ đang kéo tới.
Chợt cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra một lần nữa, tiếng của Noah vang lên, ngăn hắn khỏi chìm vào giấc ngủ.
“Con về rồi!”