Chương 89: Một Trite
Kia là một người quản lý, hắn ta đưa tay chỉ Oskar nói, rồi chỉ vào giỏ hàng trên boong thuyền, “Khiêng nó xuống dưới đi, đứng ngây ra đó làm gì vậy?”
“Vâng.” Oskar tranh thủ đáp lại, cúi đầu đi tới, nhìn về giỏ hàng kia, thấy được trong giỏ đều là những viên đá nhỏ màu xám.
Hắn nhận ra kia là quặng sắt, chúng dùng để sản xuất ra những thanh sắt rồi rèn thành vật dụng hay v·ũ k·hí qua tay của người thợ rèn.
Hắn vác một giỏ quặng trên vai, thân thể hơi khom thấp xuống bởi vì sức nặng của nó.
Oskar cắn răng, bước đi chậm rãi gia nhập vào hàng ngũ những người khuân vác, từ từ bước xuống ván cầu.
Việc đi trên ván khi có một giỏ quặng sắt nặng nề trên vai là khó hơn lúc đi lên, nhưng Oskar vững vàng mang nó xuống bến tàu, ‘bịch’ một tiếng đặt nó ở trên bến tàu.
Sau đó, hắn lại quay lưng đi lên tiếp tục vào công việc, còn có một thuyền chất đầy hàng đang chờ đợi bọn hắn vận chuyển xuống.
Khi làm việc, những giọt mồ hồi đổ xuống, lớp áo trên người họ thấm ướt mồ hôi và dơ bẩn bởi bụi đất, một vài người cởi trần nửa người trên, làn da nơi vai chỗ vác hàng nặng ửng đỏ lên.
Oskar mất một lúc để theo kịp tiến độ của những người khác, hiện tại không chậm hơn họ chút nào, hắn có dáng dấp cao ráo và khỏe mạnh, theo tay chân hoạt động, những thớ cơ bắp nâng lên dưới lớp áo vải, cái giỏ hàng đè lên đôi vai rộng.
Khi hắn đã quen thuộc với công việc và những bước đi lên xuống ván cầu, việc này trở nên không còn quá khó khăn.
Đôi giày cỏ đạp lên ván gỗ kêu lên bịch bịch, cô Ruby đưa cho hắn đôi giày này vào ngày hôm kia.
Tiếng ồn ào vang lên khắp bến tàu nhộn nhịp, tiếng bước chân của hắn hòa lẫn với nơi này, Oskar tỏ ra không hề e ngại mồ hôi chảy xuống trên trán hay vết chai sạn trên tay, lần đầu làm việc diễn ra khá thuận lợi.
Khi những giỏ hàng trên boong tàu được khiêng xuống hết, thủy thủ chỉ cho họ chỗ đặt hàng ở tại bên trong chiếc thuyền, còn có nhiều hàng hơn chất ở những tầng phía dưới.
Bọn họ chen qua những hành lang, khiêng theo hàng hóa, con đường kéo dài ra làm họ mệt mỏi hơn, nhưng hàng hóa trên thuyền thì càng ngày càng giảm bớt.
Thời gian trôi dần qua, những người khuân vác đôi khi dừng bước lại và càu nhàu, đặt xuống giỏ hàng hóa rồi thở hì hục nghỉ ngơi một chút.
Mãi cho tới tận trưa, đống hàng hóa mới được đưa hết xuống thuyền, ánh nắng chói chang chiếu rọi trên đỉnh đầu bọn họ, mùi ê chua tràn ngập bầu không khí, những người công nhân khuân vác cực kỳ mỏi mệt sau khi hoàn thành công việc.
Họ đứng xếp hàng trước mặt người đàn ông đã tuyển họ, người quản lý, chờ ông ta phân phát tiền công, đống hàng hóa được khiêng vác xuống dưới cũng đã vơi dần đi, một phần được vận chuyển vào trong nhà kho ở gần bến tàu, phần còn lại chất lên xe ngựa chở vào trong thành bán đi.
Người quản lý cầm trong tay một nắm tiền xu, phân phát cho mỗi người một đồng, người nhận được tiền vui vẻ nắm chặt trong tay rồi rời đi.
Đến lượt của Oskar, hắn tiến lên, đưa ra bàn tay phải, người quản lý đưa cho hắn một đồng Trite, Oskar mỉm cười vui vẻ, “Cảm ơn.”
Hắn nói, rồi quay người rời đi, lòng bàn tay giữ chặt đồng xu kia.
Lúc này, cả người của hắn tràn ngập sự mỏi mệt, cái ý tưởng xong việc ở con thuyền này rồi đi tìm thêm việc ở một con thuyền khác, kiếm thêm 1 đồng Trite đã biết mất khỏi đầu của hắn.
Không chỉ bởi vì hắn hiện tại cực kỳ mỏi mệt, mà lúc này cũng không có con thuyền nào cập bến nữa, dường như số thuyền trên bến tàu hiện tại đã là tất cả những con thuyền sẽ tới Batgot trong hôm nay.
Nếu muốn tiếp tục công việc này, có lẽ phải chờ ở đây cả ngày, hi vọng có những con thuyền khác lẻ tẻ cập bến, hoặc là chờ đợi sáng ngày mai lại quay trở lại nơi này.
Oskar nhét tiền vào người cất kỹ, rồi trở lại trên bến tàu nhìn xem có thể tìm kiếm công việc gì khác hay không.
Hắn nhíu mắt lại, mặt trời hôm nay quá nóng bức, hắn đi tới gần một cái nhà kho, ngồi bệch xuống đất dựa vào sát vách tường mà tránh nắng và nghỉ ngơi.
Nhìn ngắm dòng người qua lại vẫn nhộn nhịp chưa giảm, Oskar đưa tay sờ bụng, bụng hắn trống rỗng và đói meo.
Nhưng hắn hiển nhiên sẽ không tiêu xài đồng Trite duy nhất mà mình vừa kiếm được, vậy chỉ có thể cố gắng nhịn đói chờ đến chiều, khi về nhà hắn mới có thể ăn được bữa ăn tiếp theo.
Khác với đám binh lính tham gia c·hiến t·ranh thường ăn uống vào ba bữa sáng trưa chiều, dù rằng thức ăn chả ra sao cả nhưng cũng đủ no để có sức tập luyện và đánh trận, người dân bình thường một ngày chỉ ăn hai bữa, bữa sáng và bữa tối.
Khoảng thời gian dài giữa hai bữa ăn họ phải chịu đói bụng, phần lớn bọn họ đã quen thuộc với chế độ như vậy, Oskar thì đã có chút quen ăn ba bữa trong hơn ba tháng nên mới hơi khó chịu một chút.
Oskar nhìn xem bến tàu, thấy một người đàn ông ngồi trước một cái bàn gỗ, trên đỉnh đầu ông ta có dựng tấm vải để che nắng.
Ông ta mặc áo choàng dài màu đen, chiếc áo làm bằng len có vẻ khá nóng bức, ông ta thắt lưng bằng dây vải đen nhìn xem khá trang trọng, trên đầu đội mũ trùm bằng len màu đen.
Trước ngực ông ấy có ghim một huy hiệu bằng sắt, phía trên là một vầng mặt trời, chứng minh cho người mà ông ta đang đại diện.
Kia là một người thu thuế.
Những chủ thuyền và thuyền trưởng đi tới bên bàn với khuôn mặt tươi cười và giao nộp khoản thu, cười cười nói nói với ông ta, người kia lặp đi lặp lại thu lấy tiền, đếm xong đối chiếu đúng với danh sách hàng hóa rồi dùng bút loay hoay viết vào sổ.
Ông ta có lẽ là người quyền lực nhất ở trên bến tàu này, Oskar thầm nghĩ.
Ngồi nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy cơ bắp đỡ mỏi, hắn lại đứng dậy xuống bến tàu tìm kiếm công việc, mong muốn kiếm thêm chút tiền, nhưng lần này không có may mắn như lần trước, qua giữa trưa, có một con thuyền cập bến nhưng bị một đống người chờ sẵn nhanh chân tới trước tranh giành.
Oskar cảm thấy chán với việc chờ đợi, hắn cũng cảm thấy có lẽ hôm nay không còn việc gì cho mình ở nơi này nữa rồi.
Người thiếu niên quay lưng rời đi bến tàu, đi trở lại trong thành Batgot, cơ thể vẫn còn có chút mỏi mệt vì lao động nặng.
Oskar đi qua những con đường trong thành, trở lại trên khu chợ ở quảng trường, nơi này vẫn còn rất náo nhiệt.
Hắn đảo quanh chợ một lát, vừa coi như đi dạo vừa tìm kiếm xem có việc gì thích hợp với mình hay không.
Đa phần hàng hóa trong chợ đều đã bày ra, hàng hóa mới từ bến tàu đã được vận chuyển đến đây, khó mà tìm được công việc tay chân tại nơi này.
Oskar thầm may mắn người đàn ông lúc sáng nhắc nhở mình, nếu không hắn loanh quanh cả ngày trong chợ và đường phố trong thành cũng không tìm được công việc thích hợp.
Dù gì, những thợ thủ công có lẽ sẽ không muốn thuê mướn một tên chẳng có chút kiến thức hay kinh nghiệm gì về nghề như hắn.
May vá, rèn đúc hay bất cứ nghề gì, hắn đều thiếu thốn kinh nghiệm và kỹ năng.
Loanh quanh hơn một giờ, khi Oskar đã nhàm chán, hắn chuẩn bị bỏ cuộc và về nhà nghỉ ngơi, thì chợt nhìn thấy một chiếc xe nhỏ chở đầy hàng hóa đến từ lối vào phía bắc.
Một ông lão có vẻ yếu đuối điều khiển chiếc xe kia, nó do một con lừa kéo đi.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại tại trước một cửa hàng bán lương thực, người chủ cửa hàng thấy ông già kia đánh xe tới thì mừng rỡ chạy ra, vui vẻ vì hàng đã đến nơi, hiện tại trong cửa hàng sắp đứt hàng.
Chiếc xe dừng lại, “Đến rồi sao, may mà ông đến kịp lúc, nếu không hàng trong tiệm không còn để bán nữa rồi.” Người chủ cửa hàng nói.
“Ồ, con trai ông đâu rồi?” Người chủ cửa hàng nhíu mày, hỏi thăm người con trai, hiển nhiên với thân hình mập mạp của hắn và tuổi già sức yếu của ông lão đều khó khăn trong việc vận chuyển đống hàng này.
“Ông chủ, ta có thể giúp ông khiêng hết đống đồ này, chỉ cần 1 Trite.” Tiếng nói của Oskar vang lên.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa!