Chương 9: Lên đường
Làng Orman, buổi tối, Mario và Jon vừa cưỡi ngựa quay trở về.
Bữa tối hôm nay đặc biệt thịnh soạn, phu nhân Ena đích thân xuống bếp, dì Alice thì ở bên cạnh hỗ trợ.
Thấy hai người Mario và Jon quay trở về, Lance và Oskar đi xuống bếp bưng đồ ăn lên, rất nhanh thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi người ngồi vào quanh bàn ăn.
Các món ăn phong phú hơn mọi khi rất nhiều, ngoài bánh mì còn có bánh nướng nhân thịt, thịt thỏ hầm và sữa bò.
Mọi người từ từ dùng bữa, Mario cùng Jon nói chuyện với nhau về chuyến đi vào ngày mai, Lance cũng cùng bên cạnh Oskar khoác lác nói về chuyện tương lai, phu nhân Ena khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười không che giấu được vẻ lo lắng của cô.
Sáng sớm, Lance khó được dậy sớm một ngày, kêu lên Oskar cùng hắn lên lầu chuẩn bị hành lý.
Bộ áo giáp của ngài Mario được bỏ vào trong bọc, còn có một cái lều vải được cuộn chặt lại.
Hôm qua, Oskar đã bịt chặt bình đựng dầu lanh, kèm thêm đá mài và khăn vải, bỏ vào một túi vải nhỏ, Lance cầm lấy buộc ở bên hông, hiện tại việc bảo dưỡng tất cả trang bị và v·ũ k·hí của cha hắn sẽ đều do hắn thực hiện.
Cờ hiệu của ngài Mario treo phía trên cửa sổ đã được lấy xuống, Lance đem nó cột vào trên đầu cây thương, hai tay cầm thương đi xuống lầu.
Lúc này, Mario và Jon đã dắt ngựa đứng ở phía trước ngôi nhà.
Oskar đem hành lý buộc lên ngựa của Lance, bên trong còn có một chút thức ăn để dùng ăn trên dọc đường.
Ngài Mario đi đến gần hai người, tay cầm hai thanh kiếm, đó là hai thanh kiếm mà thường ngày dùng để luyện tập.
Ông ấy đưa một thanh cho con trai mình, nói:
“Cầm lấy.”
“Vâng thưa cha.”
Lance đáp lại, để cây thương tựa vào vai mình, cầm kiếm buộc vào bên hông, sau đó tay trái dựng thương, tay phải đỡ chuôi kiếm, đứng thẳng tỏ ra vẻ nghiêm túc.
Mario gật gật đầu, đem trong tay thanh kiếm còn lại đưa cho Oskar.
“Coi như món quà của ta, mong nó sẽ giúp đỡ cháu trên chiến trường.”
Oskar hai tay nhận lấy, cúi đầu xuống, mở miệng:
“Cảm ơn ngài vì đã chăm sóc và huấn luyện cháu trong suốt thời gian những năm qua, cháu sẽ chiến đấu và không để công sức của ngài bị uổng phí.”
Hắn cũng đem kiếm mang ở bên hông, sau đó rút ra lưỡi kiếm, thông qua ánh mắt cảm nhận được sự sắc bén của nó, rồi đem kiếm đút trở lại trong vỏ da.
Mario lúc này đi đến bên cửa nhà, âu yếm nhìn đứng ở nơi đó phu nhân Ena, mỉm cười nói:
“Đừng lo lắng, ta sẽ sớm trở về.”
Phu nhân Ena cầm lấy tay chồng mình, nhỏ giọng nói:
“Đừng để b·ị t·hương, hoàn hảo trở về.”
“Chắc chắn rồi.”
Mario trả lời, nói xong vỗ vỗ tay vợ mình an ủi, gật đầu chào hỏi đứng bên cạnh dì Alice, sau đó đi lại kiểm tra ngựa lần cuối trước khi lên đường.
Lance chờ cha mình đi ra, mới chạy tới ôm chằm lấy mẹ mình, mở miệng nói:
“Mẹ, con phải đi, con sẽ sớm quay lại, đừng quá mong nhớ con nha.” Hắn cười hì hì nói.
Phu nhân Ena tức giận đánh hắn một cái, lúc này Oskar cũng đi đến, cúi chào phu nhân và dì Alice: “Cảm ơn phu nhân chăm sóc cho cháu lâu như vậy, cháu sẽ trông coi Lance, ít nhất là trên đường.”
Phu nhân Ena cũng ôm lấy Oskar, buông hắn ra sau đó, đối hắn cùng Lance nói:
“Cẩn thận dè dặt, đừng quá liều mạng, hãy còn sống trở về.”
“Vâng thưa mẹ (phu nhân).” Hai người đáp lại.
“Tạm biệt dì Alice.” Hai người lại lên tiếng chào.
“Tạm biệt Lance, tạm biệt Oskar.”
Dì Alice đứng ở phía sau, gật đầu mỉm cười nhìn đám người.
“Đi thôi.” Ngài Mario lúc này đã leo lên ngựa, cùng Jon cưỡi ngựa đứng song song, mở miệng thúc giục hai thiếu niên.
Mario hôm nay thân mang áo dày, chân mang giày da, bên hông đeo kiếm, sau lưng còn có một tấm áo choàng màu cam tung bay, phong thái hiệp sĩ tỏ hiện rõ ràng.
Lance và Oskar vội vàng theo sau, Lance cũng không cưỡi ngựa, ngựa của hắn dùng để mang theo hành lý cho cả ba người, lúc này, Oskar đang dắt ngựa của hắn.
Mario thúc nhẹ ngựa, ngựa của hắn phì phì mũi, chậm chạp tiến lên, Mario cũng không quay đầu lại nữa, mà thẳng tiến về phía trước.
“Tạm biệt phu nhân, cảm ơn về sự chiêu đãi của cô.”
Jon cúi người chào, sau đó cưỡi ngựa theo sau.
Lance và Oskar đi bộ theo hai con ngựa phía sau, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại phía sau.
Phu nhân Ena chăm chú nhìn mấy người rời đi, lúc bóng dáng của bọn họ đã xa, không còn nhìn thấy rõ nữa, khóe mắt cô mới chạy xuống mấy giọt nước mắt, miệng thầm thì nhỏ: “Xin hãy bình an trở về.”
Bốn người từ từ đi trên đường làng, dân làng chung quanh hôm nay dậy sớm hơn mọi khi, chăm chú nhìn bọn họ đi ngang qua.
Khi họ đi tới đầu làng ở phía đông, một đám người đã chờ sẵn ở nơi đó.
Đám người khoảng chừng hơn năm mươi người, là những người được tuyển chọn cùng với người thân của họ.
Họ phần lớn không mang v·ũ k·hí, hoặc chỉ là bên hông mang theo dao găm hay thanh rìu.
Một vài người trong bọn họ tay cầm giáo, thân mặc giáp da, nhìn qua khá ra dáng binh lính.
Đặc biệt nhất là năm người đàn ông, họ trên tay cầm cung, hông mang bao tên, lộ ra vẻ khác nhau hoàn toàn với đám người, cánh tay cơ bắp khá lớn, thân hình cũng rắn chắc.
Bọn họ chính là mấy người thợ săn ở gần khu rừng hướng bắc, chiều hôm qua Mario và Jon đã cưỡi ngựa đến túp lều của họ để tuyển mộ bọn họ tham gia c·hiến t·ranh, bọn họ sẽ trở thành các cung thủ trên chiến trường.
Cung thủ, sẽ đóng vai trò khác với bộ binh, trang bị của bọn họ thường tốt hơn, tiền lương cũng nhiều hơn so với những bộ binh thông thường.
Đám người đang lẫn nhau tụ thành từng nhóm nhỏ, thường là các người thân đang cùng cha mình, chồng mình nói lời tạm biệt, một vài người phụ nữ đã rơi nước mắt, khóc ôm lấy chồng mình.
Những lời cầu chúc vang lên bên tai, bình an, sớm về nhà, đừng b·ị t·hương, đừng c·hết, những cụm từ mà từ sáng đến giờ Oskar được nghe rất nhiều.
Ngài Mario đã đi đến trước đám người, mở miệng nói:
“Đi thôi, đã đến lúc khởi hành.”
Nói xong ông dẫn đầu tiến lên phía trước.
Những người chồng đưa đứa con đang ẵm trên tay trả lại cho vợ, những người con trai rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẹ già, họ mang lên sớm đặt tại bên cạnh hành lý, đi theo ngài Mario tiến lên, đi tìm kiếm vinh quang, danh vọng và tiền bạc.
Lance lúc này hai tay cầm thương, để cờ hiệu trên ngọn thương tung bay trong gió, ba ngôi sao tại trên cờ hiệu lắc lư, để đám lính mới đều đem lòng hướng tới.
Bọn họ đi về hướng đông nam, nơi đó là nơi các binh lính từ các thôn làng, thị trấn chung quanh tập kết lại, thành Arcop.
Đi trên đường, xa xa, Oskar nhìn thấy cây sồi già, lờ mờ nhìn thấy ngôi mộ phía dưới gốc cây, cũng nhìn thấy ngôi nhà cũ nay đã đổ nát.
Hắn trong lòng thì thầm: “Tạm biệt cha mẹ, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Đội ngũ đi thành một hàng dài, cũng không có trật tự gì, họ bước đi trên con đường đất, lẫn nhau cười nói tán gẫu.
Ngài Mario cưỡi ngựa, đối bên cạnh Jon mở miệng nói:
“Có lẽ chúng ta sẽ đến vào lúc trời tối.”
“Nếu không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đến nơi trong ngày, ngài không cần lo lắng, lệnh của Tử tước là tập trung trễ nhất vào trưa ngày mai, ngài ấy có rất nhiều chuyện cần bàn bạc và thảo luận.”
“Ngươi biết chúng ta sẽ chiến đấu với ai sao?”
“Tôi không được nhắc nhở về điều này, có lẽ Tử tước có ý định của riêng mình.”
Jon trả lời, hắn nhận được mệnh lệnh này và lên đường đến làng Orman một cách rất vội vàng, không hề có sự chuẩn bị gì, trước hôm qua, hắn chưa hề nghe được gì về dấu hiệu của một trận c·hiến t·ranh.
Mario từ ngày hôm qua cũng âm thầm suy nghĩ về việc này, hắn tự hỏi kẻ địch là ai và số lượng của chúng là bao nhiêu, nhưng trong tin truyền đến không hề đề cập gì.
Mario dẫn theo đoàn tùy tùng của mình, nhiều ý niệm hiện lên trong đầu, quay lại nhìn về phía sau lưng những người kia, con trai mình và Oskar, thầm nghĩ, “Không biết khi trở về sẽ còn sót lại bao nhiêu người?”