Chương 10: Đám cưới
Xế chiều ngày 9 tháng 7, thành Rachdale, xứ Alklen.
Trong lâu đài, Elena đang ngồi trên giường trong phòng mình, ngẩn người nhìn một con búp bê vải, đó là một trong những món quà mà chú Josiah đã tặng cho cô bé.
Đây là món quà mà cô bé yêu thích nhất, nhưng hôm nay lại không đụng chạm tới nó, chỉ ngồi đó nhìn nó, hồi lâu sau đưa tay cầm lấy nó ném về phía vách tường.
‘Bịch’ một tiếng, con búp bê đụng vào mặt tường rồi quăng xuống đất, dính đầy tro bụi, Elena cúi đầu ôm gối nhỏ giọng khóc lên.
Bỗng cửa phòng được kéo ra, phu nhân Miriam đi vào trong phòng, Elena nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì ngẩng đầu lên, đưa tay chùi nước mắt.
Miriam ngồi đến bên giường, đưa tay lau nước mắt cho con gái mình, mở miệng nói:
“Đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ đi qua thôi.”
Elena ôm lấy mẹ mình, cố gắng không khóc thành tiếng.
An ủi con gái mình một hồi, Miriam vỗ nhẹ con gái phần lưng dỗ dành con bé, sau đó đứng người lên, vẫy tay kêu gọi người hầu: “Vào đi.”
Một hầu gái đi vào phòng, đặt một cái khay ở cuối giường, Elena tò mò nhìn xem, trên khay đặt vào một bộ váy trắng nhỏ, hiển nhiên là quần áo được chuẩn bị cho nàng.
Hầu gái sau đó liền đi ra khỏi phòng, kéo cửa phòng lại.
Miriam vẫy tay bảo con gái đứng dậy, giúp cô bé mặc vào bộ váy trắng, nàng nhỏ giọng nói:
“Elena, hôm nay là một ngày đặc biệt với con.”
Elena lúc này đã thay xong váy, vuốt vuốt bề mặt vải, hai tay nắm lấy váy trắng, hỏi mẹ của mình:
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Con sẽ được kết hôn với Tử tước Bertram Houghton.”
“Tại sao vậy? Con không muốn rời xa mẹ.”
Elena hốt hoảng nói, cô bé rõ ràng hiểu một chút về những gì mẹ đang nói, kéo lấy tay mẹ mình.
Miriam vẻ mặt cưng chiều nhìn con gái, xoa dịu con bé:
“Không có chuyện gì, đừng lo lắng, con vẫn sẽ ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con. Nhớ những điều hôm qua mẹ nói với con sao?”
“Chú Josiah muốn đuổi chúng ta ra khỏi lâu đài, và giành lấy quyền thừa kế.”
Bé gái nhỏ giọng lặp lại những gì mẹ đã nói với cô ngày hôm qua.
“Đúng vậy, con sẽ không được thừa kế Rachdale, bởi vì con là con gái, nhưng nếu con kết hôn, con và chồng của con sẽ có thể cùng nhau quản lý Rachdale, và sau này nó sẽ thuộc về con của con.” Miriam nhỏ giọng giải thích với con gái.
“Vậy con phải lấy ngài Bertram sao?”
“Đúng vậy, ngài ấy sẽ đứng về phía chúng ta, con sẽ là cô dâu của ngài ấy.”
Elena gật gật đầu, hơi hoảng hốt, nhưng nghe theo mẹ mình.
Miriam dẫn con gái mình ra khỏi phòng, gật đầu đối mấy người hầu cận nói: “Đi thôi.”
Hai binh lính dẫn đầu đi trước, tiếp đó là Miriam dắt tay Elena theo sau, cuối cùng là một người hầu gái.
Họ đi đường vòng để tránh khỏi Josiah, hiện tại, anh ta vẫn đang chầu trực trong đại sảnh, ngồi trước t·hi t·hể của vị Bá tước.
Đi dọc theo hành lang và cầu thang, cuối cùng, tại một cánh cửa ở cuối hành lang, bên trong cánh cửa có ánh lửa chiếu ra, có hai người thủ vệ đứng canh trước cửa, cúi đầu chào: “Phu nhân.”
Miriam gật đầu, ra hiệu người của mình chờ ở bên ngoài, kéo lấy con gái đi qua cửa, phía sau cửa là một cầu thang đá dẫn xuống dưới, từ trên nhìn xuống có thể thấy được một vài người đang chờ sẵn ở nơi đó.
Chờ hai người bước xuống cầu thang, phía sau lưng cửa bị người đóng lại.
Đi hết cầu thang, Elena nhìn thấy một ông lão đang chờ ở bên một lò lửa lớn, trước người ông ta khoác tạp dề da, hai tay để trần, ngồi trên ghế như đang chờ đợi điều gì, thấy hai người đi xuống tới, ông ta đứng dậy chào sau đó lại ngồi xuống.
Miriam dắt tay con gái lại đi về phía trước, nơi đó còn có ba người khác.
Trong đó gồm có Tử tước Bertram, người mà Miriam đã định là chồng cho Elena, một người cận vệ của anh ta, và một người khác nữa.
Người còn lại kia là một người đàn ông trung niên, thân khoác áo bào trắng, eo buộc thắt lưng màu đỏ, ôm một quyển sách dày đứng trước một ngọn lửa, đó là một cái chậu gác trên kệ, bên trong củi lửa đang cháy hừng hực.
Elena thoáng nhìn liền nhận ra thân phận của ông ta, một tư tế đỏ của Đền Lửa, họ được gọi là người hầu của Thần Lửa Gopothy.
Cô bé sau đó lại chăm chú quan sát Tử tước Bertram, người sau hướng về cô cười một tiếng, cô bé bàn tay nắm lấy tay mẹ mình càng chặt hơn.
“Bắt đầu đi.”
Miriam hướng tư tế Levi nói, cô kéo con gái đứng tại phía trước mình.
Tử tước Bertram cũng vẻ mặt bình tĩnh đứng bên cạnh Elena, anh ta đưa mắt nhìn cận vệ của mình, người sau hiểu ý đi đến phía sau anh.
James đứng tại sau lưng lãnh chúa của mình, trong lòng thầm nghĩ “Chỉ một lát nữa, cô bé này vậy mà trở thành vợ của ngài Bertram, nữ chủ nhân của mình.”
James là một hiệp sĩ xứ Weskast, thề trung thành với Tử tước Bertram Houghton thành Narris, tối hôm kia vội vàng được triệu tập chạy tới lâu đài của Tử tước, sau đó lại trong đêm phi nhanh đến Rachdale, thủ phủ xứ Alklen, giờ phút này lại đứng làm chứng trong hôn lễ bí mật này, trong lòng không khỏi lắc lư không ngừng, cảm nhận được mùi vị cực kỳ không bình thường.
Miriam đứng sau lưng con gái với vai trò người làm chứng cho cô dâu, nàng cũng không muốn con gái mình phải kết hôn sớm như vậy, nhưng hiện thực khó khăn và tàn khốc khiến nàng phải đưa ra quyết định này, giờ phút này trong lòng không để lại do dự, chỉ có quyết tâm.
Tư tế Levi mở ra quyển sách, lật tìm thứ gì, sau lưng ông ta là hai lá cờ hiệu dài, treo phủ từ trên xuống, lá cờ bên phải thêu lên một con quạ đen, còn bên trái là một con đại bàng màu bạc.
Lúc này, vị tư tế mở miệng, đọc lên một chuỗi dài lời nói, Elena hoàn toàn không hiểu vị tư tế muốn nói những gì, nhưng vẫn giữ im lặng lắng nghe.
Hồi lâu sau, Levi mở miệng:
“Hôm nay, chúng ta có mặt ở nơi đây, để chứng kiến một mối liên kết được tạo thành, giữa Elena Murden và Bertram Houghton, Elena cô đồng ý cưới Bertram Houghton làm chồng sao?”
Elena nghe tới tên mình, quay đầu nhìn về phía mẹ, mẹ cô gật đầu, tay đặt lên trên bờ vai nhỏ bé của cô, Elena lên tiếng.
“Tôi… tôi đồng ý.”
Levi lại quay sang bên trái, câu hỏi tương tự hỏi Tử tước Bertram, vị Tử tước đáp lời: “Tôi đồng ý.”
Miriam và James mỗi người lấy ra một tấm vải đỏ choàng qua vai của cô dâu và chú rể, màu đỏ tượng trưng cho lửa.
“Lấy tín vật ra đi.”
Vị tư tế nói với hai người làm chứng, ông đem sách bỏ qua một bên, tay cầm một cái chén sắt, đưa về phía họ.
Hai người bọn họ lấy ra một mảnh gỗ và một miếng sắt, gỗ bỏ vào trong chén, sắt đưa cho ông lão mặc tạp dề da kia.
Chén sắt bị bỏ vào trong ngọn lửa, hai miếng sắt cũng được ông lão mang đến lò lửa lớn ở cuối phòng, ông ấy bắt đầu loay hoay làm việc của mình.
Chén sắt bị ngọn lửa dìm ngập, hai miếng gỗ khô rất nhanh bắt lửa cháy lên, chờ gỗ đều bị đốt thành tro tàn, tư tế Levi lấy kẹp sắt đem chén lấy ra.
Tro được bôi lên trán của cô dâu và chú rể, gỗ là nguyên liệu của ngọn lửa, tro là vật còn sót lại sau khi bị thiêu đốt, người ta nói nó tượng trưng cho phần còn lại của thân thể con người sau khi c·hết đi, bôi tro lên trán để cầu mong mối liên kết này được kéo dài mãi cho đến khi thân thể của họ đều chỉ còn là bụi tro.
Sau đó, là thời gian chờ đợi dài dằng dặc, Elena không biết đã trôi qua bao lâu, cô bé và mẹ ngồi ở phía bên phải căn phòng, dựa lưng sát tường, đối diện họ là Bertram và James.
Ông lão vẫn đang hì hục làm việc, mồ hôi ông chảy ra nhễ nhại, theo ông ta trộn lẫn hai miếng sắt, nung nóng đập dẹp, lặp đi lặp lại nhiều lần, định hình khối sắt theo ý mình, dần dần, kết quả cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, kia là một cặp nhẫn sắt.
Sau khi làm nguội, ông mang theo chúng đi đến giao cho phu nhân Miriam, ông nói:
“Phu nhân, tôi đã làm theo ý bà, không cầu kỳ, nhanh nhất có thể, bên trong chúng khắc lên tên của con gái bà và ngài Tử tước.”
“Cảm ơn, Albert, ngươi hãy ở bên cạnh nghỉ ngơi và chờ đợi.”
Đám người đứng dậy và đến trước ngọn lửa một lần nữa, Elena và Bertram trao nhẫn cưới cho nhau, tư tế Levi nói:
“Hai chiếc nhẫn này sẽ là vật ràng buộc giữa hai người các ngươi, mối liên kết này đã được thông qua bởi lửa, Elena Murden và Bertram Houghton, ta tuyên bố, hai người các ngươi là vợ chồng.”