Chương 8: Chiêu mộ
Đối với Oskar, hôm nay cũng không khác gì những ngày đã qua.
Buổi sáng thức dậy, học tập một số tri thức và tinh thần hiệp sĩ, sau đó bắt đầu luyện kiếm với Lance.
Sau giờ trưa, hai người cưỡi ngựa ra khỏi làng, đến gần phía bắc rừng rậm, dùng kiếm gỗ luyện tập chém trên ngựa, mục tiêu là một vài gốc cây nhỏ.
Không dùng tới kiếm sắt, là bởi vì sợ làm hỏng mất lưỡi kiếm.
Mấy cái cây nhỏ đứng lẻ loi gần bìa rừng bị bọn họ lặp đi lặp lại chặt chém, vỏ cây đã trở nên bong tróc không chịu nổi.
Thừa dịp lúc nghỉ ngơi, Lance còn lôi kéo Oskar đi suối bắt cá.
Xế chiều, hai người bọn họ cưỡi ngựa về làng, gần đến làng, Oskar ghì nhẹ dây cương, để ngựa đi bộ từ từ tiến lên.
Lance cưỡi ngựa đi song song với hắn, hai người vui vẻ hài lòng, đồng thời cũng khá mệt mỏi sau một ngày dài huấn luyện.
Trên yên ngựa của Lance bên cạnh treo hai con cá, chiến lợi phẩm của hai người hôm nay.
Cùng đám dân làng chào hỏi, bọn hắn đi về nhà của mình, chợt Lance giống như nhìn thấy thứ gì, chỉ tay phía trước nói với Oskar.
“Oskar, người nhìn xem trước nhà.”
Oskar đang nhìn quanh ngắm cảnh thôn làng, nghe tới Lance lời nói, nhìn thấy một con ngựa đứng trước cửa nhà của ngài Mario.
Con ngựa màu trắng, lốm đốm tô điểm vài mảng lông nâu, dây cương được buộc vào cọc, nó đang cúi đầu gặm vài góc cỏ non.
Hai người thúc nhẹ gót chân để ngựa tăng thêm tốc độ, nhanh chóng chạy trở về, vừa xuống ngựa họ liền thấy vài người từ trong nhà đi ra.
Dẫn đầu là ngài Mario, ở ngay sau là một người đàn ông, cuối cùng là trên mặt hiện vẻ lo lắng phu nhân Ena.
“Cha, mẹ, đây là?”
Lance vội vàng đến chào hỏi, nhìn về phía người đàn ông kia, hỏi cha mình.
“Về rồi sao, chắc dân làng cũng đã sắp trở về đầy đủ. Hai đứa con đưa ngựa về chuồng, rồi đi theo ta.” Mario nói, vẫy vẫy tay để hai người bọn họ nhanh lên.
“Vâng.”
Lance và Oskar hồi đáp, không ai hỏi thêm nữa, nhanh chóng kéo dây cương đem ngựa đưa vào trong chuồng.
Người đàn ông nhìn bóng lưng của hai người, mở miệng:
“Ngài Mario, bọn họ đều là con trai của anh sao?”
“Không, chỉ một đứa, thằng nhóc áo nâu đi bên phải là con trai ta, Lance, đứa còn lại coi như một tên người hầu hiệp sĩ, bọn hắn cũng đủ tuổi rồi.”
“Chúng ta cũng sẽ cần tới bọn hắn.”
Người đàn ông gật đầu, vuốt ve cổ con ngựa trắng của mình.
Sau khi hai người vội vàng quay lại, Lúc này, ngài Mario mới mở lời giới thiệu người đàn ông kia: “Đây là Jon, một người truyền tin, cậu ấy mang đến tin tức từ lãnh chúa của chúng ta.”
“Chào anh, em tên là Lance (Oskar).”
Hai người chào hỏi Jon, người truyền tin mặc một cái áo giáp da màu nâu, bên trong là áo vải, chân mang giày da, bên hông không mang kiếm, chỉ cột một thanh dao găm.
Jon mỉm cười đáp lại: “Các ngươi sẽ sớm được cảm nhận mùi vị của chiến trường.”
Lance và Oskar nghe vậy, quay đầu nhìn nhau, trên mặt đều mang vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, hiểu được ý khác trong lời nói của Jon.
Mario quay sang nói với vợ mình: “Em liền không cần theo tới, cùng Alice chuẩn bị cơm tối a, bọn anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Phu nhân Ena gật nhẹ đầu, vẻ lo lắng vẫn hiển hiện trên gương mặt, nhưng vẫn nghe theo lời của chồng mình, quay người đi về phía bếp sau.
“Đi thôi, tập trung mọi người lại.”
Ngài Mario dẫn đầu, Jon theo sau, cuối cùng là Lance và Oskar.
Lance lúc này đã nhận lấy một cái chuông đồng từ tay cha mình, cậu ta giơ cao cái chuông, vừa rung lắc vừa hô:
“Mọi người mau đến, cha ta có chuyện cần thông báo, mau mau đến a.”
Trời đã sắp tối, mọi người đã gần như đều trở về, nghe tiếng Lance la to, đều tò mò ra khỏi nhà tụ tập lại, hướng về phía trung tâm ngôi làng.
Ngài Mario đứng trên một gốc cây bên đường, nhìn mọi người đã tụ tập đầy đủ, hắn mở miệng cao giọng nói:
“Đây là người truyền tin đến từ Arcop, lãnh chúa của chúng ta muốn chiêu mộ binh lính, bây giờ là thời điểm để các ngươi thể hiện lòng trung thành và sự dũng cảm.” Mario đưa tay giới thiệu Jon, rồi thông báo cho dân làng.
Đám người nghe Mario nói thế, ồn ào xôn xao lên, túm tụm bàn tán với nhau.
Vài người có vẻ hơi lo lắng, nhưng đa số thanh niên trai tráng để lộ ra vẻ kích động, vẻ hiếu chiến là không hề che dấu.
Hiển nhiên, không chỉ Lance hay Oskar có ước mơ bước lên chiến trường, trở thành một tên hiệp sĩ vinh quang.
Dù rằng không được huấn luyện kỹ càng, nhưng c·hiến t·ranh sẽ cung cấp bậc thang giúp họ một bước lên trời.
Cho dù là những người suy nghĩ thực tế, không hề mơ mộng viễn vông, thì trở thành một tên binh lính, dù chỉ là một tên bộ binh, cũng có thể đạt được tiền lương phong phú cùng một khoảng chia chiến lợi phẩm.
Ngài Mario đưa tay để mọi người im lặng, chờ chung quanh an tĩnh lại, hắn tiếp tục nói.
“Ai muốn tham gia đưa tay lên, ta sẽ tuyển chọn hai mươi người.”
“Ngài Mario, chọn ta.”
“Chọn ta, ta khỏe hơn hắn.”
“Xin chọn ta, ta từng tham gia c·hiến t·ranh.”
“Nói láo, ngày đầu tiên trên chiến trường hắn liền bị gãy chân, sau đó liền quay trở về.”
“Thằng nhóc, mày muốn ăn đấm sao!”
Đám người trở nên ồn ào xao động, tự đề cử bản thân mình, còn có người đã xắn tay áo lên muốn đánh nhau, lúc này, một người trung niên đã giơ lên gậy chống, cà nhắc hướng một tên nhỏ con quơ lên.
“Đủ rồi, người già yếu bệnh tật sẽ không được chọn, ta sẽ chỉ những người khỏe mạnh độ tuổi thích hợp.”
Sau khi quát bảo đám người ngừng tay, Mario từ những người xung phong bên trong chọn lựa hai mươi người, còn lại những người khác thất vọng rời đi, chung quanh rất nhanh yên tĩnh lại.
Jon ngồi xổm ở bên cạnh, lấy ra giấy cùng mực, nghe Lance và Oskar đọc lấy, nguệch ngoạc chấm mực viết lên tên của bọn họ.
Ngài Mario lúc này nói:
“Các ngươi đã được tuyển chọn, hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ lên đường vào sáng ngày mai, kẻ nào đến muộn sẽ bị loại ra khỏi danh sách. Hiện tại giải tán đi.”
Đám người mang theo vẻ mặt vui vẻ rời đi, có mấy người còn lẫn nhau khoác vai lầm bầm cái gì, cười nói không ngừng.
Nhóm bốn người đi quay trở về nhà, trên đường, Lance hỏi:
“Có c·hiến t·ranh xảy ra sao, Jon?”
“Ta không biết rõ lắm, nhưng có lẽ là vậy.”
Jon cầm tờ danh sách, trả lời câu hỏi của Lance.
Về đến bên nhà, Mario đầu tiên nhìn về phía con trai mình, nói với cậu ta:
“Lance, con sẽ lên chiến trường với tư cách một cận vệ của ta, một người cầm khiên.”
Người cầm khiên, một cách gọi khác dùng để gọi một người cận vệ, theo tên công việc mà anh ta sẽ làm, mang khiên cho hiệp sĩ.
Đương nhiên, một cận vệ không chỉ mang khiên, mà còn cần làm nhiều chuyện khác, như Lance và Oskar đã từng làm là bảo trì v·ũ k·hí và áo giáp.
Ngoài ra, các cận vệ còn cần chuẩn bị thức ăn cho hiệp sĩ, thu dọn lều trại, hỗ trợ hiệp sĩ mặc áo giáp, dắt ngựa.
Khi hiệp sĩ mất đi ngựa chiến của mình, cận vệ phải đưa nó đến chiến trường nhanh nhất có thể, và rất nhiều những nhiệm vụ khác nữa.
Luyện tập nhiều năm như vậy, Lance đã chờ mong khoảnh khắc này quá lâu, cậu ta nghiêm túc đáp.
“Vâng, thưa ngài, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.”
Ngài Mario gật đầu, lại quay về phía Oskar nói:
“Cháu chưa thể trở thành một cận vệ, nếu muốn tham chiến, cháu cần tham gia với tư cách một tên bộ binh, quyết định của cháu là gì, Oskar?”
Oskar cũng đã sớm suy nghĩ rõ về vị trí của mình, hắn không có trang bị và ngựa, trở thành một tên cận vệ là điều không thể.
“Ngài Mario, xin ngài để cháu tham chiến, cháu sẽ từ một tên bộ binh khởi đầu hành trình của mình, cháu đã sẵn sàng cho thử nghiệm trên chiến trường.”
Mario vỗ vai Oskar, trong lời nói mang theo sự tán thành.
“Ta biết cháu sẽ trở thành một tên chiến binh cừ khôi, Jon, giúp ta ghi tên cậu ấy vào danh sách.”
Jon đã sớm lấy ra bút, ghi thêm tên Oskar vào cuối danh sách.
Sau đó, Oskar và Lance đi chuẩn bị vật dụng cho chuyến đi, Mario và Jon cưỡi ngựa lên phía bắc, nghe nói ngài Mario muốn mang tin này cho một vài người khác.
Hương vị c·hiến t·ranh đã lướt ngang qua làng Orman, theo tin tức truyền đi, càng nhiều vùng đất, làng mạc, thành trấn đều theo đó chuyển động, có người hoảng sợ lo lắng, có người khát vọng chờ mong, bài ca của sắt thép và máu tươi sắp được xướng lên.